Chỉ riêng âm thanh này đã tạo nên những gợn sóng trên hư không, khiến Hoàng Phủ Viêm kinh hãi đến mức nôn ra máu và sợ hãi bay đi mất.
Ồ!
Khí tức hủy diệt và giết chóc từ Long Hoàng Đỉnh tràn ngập toàn thân, đôi mắt Lâm Nhất lập tức biến thành màu vàng pha với huyết sắc kỳ lạ, từng luồng kiếm ý cổ xưa từ trong cơ thể hắn phun ra.
Vọt, lách cách, lách cách!
Thân ảnh Lâm Nhất di chuyển, cổ tay rung lên, hai mươi chín kiếm quang được rút ra, toàn bộ những chiêu còn lại của Thiên Kiếm Quyết đều được sử dụng.
Tiêu Dao Cửu Kiếm, Thiên Tam Thập Lục!
Sắc mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu, kiếm quang biến hóa, diễn hóa thành một chữ "Thiên" cực kỳ cổ xưa.
Bùm bùm bùm!
Khi chữ "Thiên" thay đổi, vô số kiếm quang từ trong đó bắn ra, quét ra khắp mọi hướng, gầm thét như rồng.
Mỗi lần kiếm ảnh rơi trúng Hoàng Phủ Viêm đều đẩy lui gã một bước, khi gã rơi xuống, chữ "Thiên" cổ xưa kia đã hoàn toàn hình thành, tựa như một bầu trời chân chính, cuồn cuộn như nước lũ, chấn động hư không.
Chỉ trong chốc lát, kiếm thế Vân Hải trên người Hoàng Phủ Viêm liên tục bị vỡ nát cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Bùm!
Khi chữ "Thiên" rơi xuống hoàn toàn, Hoàng Phủ Viêm buộc phải quỳ một chân xuống, phun ra một ngụm máu, thanh kiếm trong tay cũng bất lực rơi xuống.
"Đây là loại kiếm pháp gì vậy?"
Nhìn thấy chữ "Thiên" dường như tồn tại vĩnh hằng giữa trời đất, áp chế Hoàng Phủ Viêm đến mức không thể đứng dậy, tất cả mọi người trong Kiếm Tông đều sửng sốt.
Hiển nhiên là họ chưa từng thấy kiếm pháp kỳ lạ như vậy.
Chữ "Thiên" kỳ lạ này trông giống như một trận kiếm, với mỗi nét vẽ được liên kết với nhau.
Từng nét tiêu dao phóng khoáng, lớp này chồng lớp kia, vô tận.
Khi Hoa U Minh chín cánh giữa trời đất tiêu tán, đôi mắt màu vàng huyết sắc của Lâm Nhất cũng biến mất, hắn từng bước một đi đến chỗ Hoàng Phủ Viêm giữa vô vàn ánh sáng và bóng tối đan xen.
Hoàng Phủ Viêm sắc mặt kinh hãi, muốn giãy dụa đứng dậy, lại phát hiện mình hoàn toàn không có khả năng.
Keng!
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ và vung tay.
Chữ cổ "Thiên" chậm rãi lan ra như mực, sau đó hoàn toàn tiêu tán, kèm theo một tiếng động lớn vang lên, thân thể Hoàng Phủ Viêm cũng bay ra ngoài.
Khi gã ngã xuống lần nữa, Lâm Nhất nhìn gã và bình tĩnh nói: "Top mười Bảng Địa, chẳng qua chỉ đến thế này thôi".
Lời này vừa nói ra, khắp nơi đều vang lên tiếng xôn xao, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kỳ lạ.
Có vẻ như Lâm Nhất cũng biết rằng mọi người trong Kiếm Tông đều rất phẫn nộ khi hắn được phong làm đệ tử Thiên Tự, đặc biệt là mười kẻ trong Bảng Địa, tất cả đều vô cùng đố kỵ và không phục.
Nhưng rõ ràng Lâm Nhất không phải là người tốt, tính tình lại rất xấu.
Nhân cơ hội đánh bại Hoàng Phủ Viêm, hắn trực tiếp nói ra câu top mười Bảng Địa chỉ có như vậy.
"Lâm Nhất, đừng quá kiêu ngạo, đây chỉ là một cuộc thi không cần dùng đến tinh tượng!"
Hoàng Phủ Viêm tức giận nghiến răng, gương mặt đỏ bừng, sau trận chiến này, gã không còn có thể ngẩng cao đầu nói mình đứng trong top mười Bảng Địa được nữa.
Gã khí thế ngút trời tới đây muốn gây rắc rối cho Lâm Nhất, nhưng không ngờ lại bị đánh bại thảm hại như vậy.
"Nếu dùng tinh tượng, sư huynh chỉ càng thua thảm hại hơn thôi".
Lâm Nhất không biểu lộ cảm xúc gì, bình tĩnh nói: "Về phần kiêu ngạo... nếu sư huynh đã nói ta kiêu ngạo, vậy ta cũng sẽ kiêu ngạo!"
Vừa nói xong, Lâm Nhất đột nhiên ra tay, mạnh mẽ túm một cái.
Hoàng Phủ Viêm còn chưa kịp phản ứng, móng vuốt Thương Long đã tóm lấy gã. Vù vù, cơ hồ trong nháy mắt, Hoàng Phủ Viêm lập tức bị hút lại gần. Bang, khi gã sắp tới gần, Lâm Nhất duỗi ra năm ngón tay, trực tiếp ấn vào lồng ngực đối phương.
Rắc!
Lúc này, toàn bộ xương lồng ngực của Hoàng Phủ Viêm đều bị gãy, sắc mặt gã trở nên tái nhợt.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh đến nỗi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Phủ Viêm đã trở lại vị trí cũ.
Xương lồng ngực của gã đều bị gãy, toàn thân mềm nhũn, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó vì đau đớn.
"Ngươi làm gãy một cái xương của sư đệ ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần. Từ nay về sau, không ai được phép bắt nạt đệ tử Thần Tiêu Phong chúng ta, cho dù kẻ đó ở trong top mười Bảng Địa. Nếu không thì các người tự gánh chịu hậu quả!"
Lâm Nhất nhìn xung quanh rồi nói từng chữ một.
Khóe miệng của mọi người đều giật giật. Tên này không chỉ kiêu ngạo, mà còn có lối hành xử không thể tưởng tượng nổi.
Thần Tiêu Phong vẫn luôn yếu thế trong Kiếm Tông, trong cuộc chiến giữa năm phong, năm nào cũng xếp hạng chót.
Không có ai được vào hai bảng Thiên Địa.
Chẳng lẽ Lâm Nhất muốn tự mình thay đổi cục diện của Thần Tiêu Phong?
"Lâm Nhất…"
Trần Lăng nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ Lâm Nhất lại nói ra lời như vậy.
Hôm nay, hắn đã đánh bại Hoàng Phủ Viêm, nhất định sẽ tạo nên tiếng vang lớn trong Kiếm Tông, thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng điều đầu tiên được nhắc đến chính là Thần Tiêu Phong.
Điều khiến Trần Lăng cảm động nhất là cuối cùng Lâm Nhất đã trả thù giúp mình và trả lại cho đối phương một cái tát mạnh như vậy.
"Hoàng Phủ Viêm, sau khi ngươi trị thương xong, nhớ đưa mười vạn công đức cho sư đệ ta. Lần này phải cảm ơn món quà hậu hĩnh của ngươi rồi. Nếu lần sau ngươi vẫn không phục, có thể đến Thần Tiêu Phong tìm ta. Nói không chừng mỗi đệ tử của Thần Tiêu Phong bọn ta đều được vào điện Thái Huyền một lần. Chúng ta đi thôi!"
Lâm Nhất quay lại mỉm cười, sau đó bay lên không trung, đáp xuống bên cạnh Trần Lăng.
Trần Lăng hơi giật mình, theo ý của Lâm Nhất thì hắn muốn đem mười vạn công đức này tặng cho y, như vậy là có thể tiến vào điện Công Đức.
Ngay lập tức, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Trần Lăng, sự phấn khích chưa từng có hiện lên trong mắt y.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất