Trừ khi công pháp đúng lúc gặp phải điểm thắt nút, có thể đánh cược, nếu không thì thật sự chẳng có ý nghĩa.  

 

 

Tên này chẳng lẽ định vào điện Thái Huyền để đánh Lâm sư huynh?  

 

Khóe miệng Trần Lăng giật giật, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.  

 

Chỉ để đánh Lâm Nhất mà tiêu tốn tận mười vạn công đức.  

 

Nhưng nếu là Hoàng Phủ Viêm, thì thật sự khó nói trước.  

 

“Chuyện này không cần ngươi quản, tránh ra!”  

 

Hoàng Phủ Viêm nhìn Trần Lăng, giơ tay vung chưởng, lập tức đẩy y ra.  

 

Rầm rầm!  

 

Chưởng này thế mạnh lực nặng, đánh lên người Trần Lăng, hất y bay ngược ra ngoài.  

 

“Hừ!”  

 

Hoàng Phủ Viêm cười khẩy, mặt lộ vẻ khinh thường, sải bước tiến lên.  

 

Gã đã bỏ không ít công sức mới gom đủ mười vạn công đức, sao có thể vì Trần Lăng mà dừng bước tại đây.  

 

“Nghe nói ngươi muốn bước chân vào hạng mười Bảng Địa? Chỉ với chút thực lực này mà cũng đòi chen chân vào hạng mười, còn muốn phát động khiêu chiến nữa chứ, ngươi nghĩ nhiều thật đấy, cút xa đến đâu thì cút cho khuất mắt ta!”  

 

Hoàng Phủ Viêm lạnh lùng, thản nhiên nói.  

 

Sắc mặt Trần Lăng thay đổi liên tục, khẽ rên, người này đúng là quá bá đạo.  

 

Nhưng thực lực thì đúng là rất mạnh!  

 

Chỉ với một chưởng, đã tương đương với bốn phần sức mạnh của y, hạng mười Bảng Địa quả nhiên không ai dễ đối phó.  

 

Nhưng muốn qua mặt y để vào điện Thái Huyền, thì chưa dễ như vậy đâu!  

 

“Nếu ta không cút thì sao?”  

 

Ngay khi Hoàng Phủ Viêm định bước tới, Trần Lăng ngẩng đầu nhìn đối phương, từng chữ từng chữ nói ra, ánh mắt kiên định, không chút do dự.  

 

Nếu để Hoàng Phủ Viêm vào trong, việc Lâm sư huynh Lâm bị đánh thì nhỏ, nhưng cơ hội ngộ ra Thần Tiêu Kiếm Quyết sẽ uổng phí.  

 

Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì phiền toái càng lớn hơn.  

 

“Ngươi định làm gì?”  

 

Hoàng Phủ Viêm nhếch mép lạnh lùng cười, lộ ra vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng nói: “Muốn cản đường ta à? Ha, đệ tử Thần Tiêu Phong các ngươi càng lúc càng ngông cuồng. Nghĩ rằng mình thăng cấp lên Thần Đan ba sao thì ta sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác sao? Nói cho ngươi biết, ngươi không xứng!”  

 

Biển mây mênh mông sau lưng Hoàng Phủ Viêm đột nhiên tách ra, sau đó ngưng tụ thành kiếm thế mênh mông vô tận.  

 

Ầm!  

 

Kiếm thế của hai người va chạm trong chớp mắt, lập tức bùng nổ thành luồng xung kích vô cùng mãnh liệt.  

 

Phụt!  

 

Khóe miệng Trần Lăng rỉ ra vệt máu, bước chân loạng choạng, liên tục lùi về sau mấy bước, đồng tử y hơi co, nghiến răng nói: “Thanh Tiêu hóa biển mây!”  

 

Đối phương thi triển đúng là Thanh Tiêu Kiếm Quyết, dưới sự gia trì của Kiếm Quyết này, kiếm thế giữa hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.  

 

“Muốn đấu với ta ư? Tốt nhất là về tu luyện thêm nửa năm nữa đi, nhưng đến lúc đó, ta chắc cũng đã là Thiên Thần Đan bốn sao, nên ngươi vẫn chẳng xứng!”  

 

Biển mây sau lưng Hoàng Phủ Viêm cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, gã giơ tay, đánh ra chưởng ấn qua không trung.  

 

Rắc!  

 

Kiếm thế của Trần Lăng lập tức sụp đổ, cả người bị đánh bay ngược ra ngoài, quá mạnh, một trong năm đại trấn tông Kiếm Quyết, Thanh Tiêu Kiếm Quyết, quả nhiên vượt xa các công pháp cấp Quỷ Linh khác trong tông môn.  

 

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cùng là Thiên Thần Đan ba sao, nhưng thực lực thì khác biệt một trời một vực.  

 

Ngay khi Trần Lăng sắp ngã xuống đất, bóng người từ cánh cửa điện Thái Huyền từ phía xa bay ra, tựa như ánh sáng lướt qua mặt nước, trong chớp mắt đã đến nơi, đỡ lấy Trần Lăng.  

 

Người đó tay áo dài như mây, nhẹ nhàng vung tay, lập tức xóa tan hoàn toàn kiếm thế còn sót của chưởng vừa rồi của Hoàng Phủ Viêm.  

 

Khi hai người đứng vững trên mặt đất, Trần Lăng quay đầu nhìn, không phải Lâm Nhất thì còn ai vào đây.  

 

Y thoáng mừng rỡ, sau đó lập tức hoảng hốt nói: “Lâm sư huynh, mau quay về Thần Tiêu Phong đi, nơi này không an toàn đâu, Hoàng Phủ Viêm tới tìm huynh đấy!”  

 

Hoàng Phủ Viêm? Là kẻ trong hạng mười Bảng Địa đó sao?  

 

Lâm Nhất chưa từng gặp người này, chỉ là khi quét bảng lần trước, có chút ấn tượng mơ hồ.  

 

“Công tử Táng Hoa, ngươi đến thật đúng lúc!”  

eyJpdiI6ImYxdDMzMURpZ3BWVVFPVjVWQ28wcXc9PSIsInZhbHVlIjoidllyRGZDS1BUb2RSbDN5U0ZWN3VPNDJjSTU1OWZDYlJpd0Z2NW9SK09PN2I4bjBqb3RUN2VuM1wvQ3F5YVFQeGYiLCJtYWMiOiI1MWZiYjc1NTRmMTllNDIyMmUyMzlhMTE5YThmMDI4ODQyMGQzOWU3ZmRhMjlmYzM0MjAzOGVhMjdhYzk4MDFhIn0=
eyJpdiI6Ik5ydENlXC8xSUFVTERzcWd5blRqNW93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilo2T2ZXY2doRTNESmh1WTIyYTBYMXBKcURkVFY3c2ZkTXFvYWtERHh1cnY5UzBXd3RiU1pydUs0MVZ1ajA0T0RkaDRDd2dMQTlKWlJHaFdmY0M5Z2FOYjRTUVwvWE9NQXBUOVhaZ1B0RGFmTFE1WklzUFByVlNDUVcreWQ3VTl5RUZFWEcwZDZmcTNFa0lJdG5Xa3QrNVpudmFjNzVLMnpHQlNDKzNDT3dDSGwwZFBsS0lmNkorVDdyUEpkT09zNW9TdVRpVTVqZ1wvOVpyTGJUcmZjUmFLSVF3MkQ2eFk3UTFkbUtUdCtqaDlxNHoxXC9NbkpBUDJqN3V6SU9IUlRZRGFhMVo4WUxzUXNuYVhzNGtpbWR3VkJSK1wvaitLNzlJM2tYNkorZ0hiYTY1a09yTUw0WHN1T2dxcXJEZ3lobTZHTlhtZldrTkQrcE5aZEdnNkhNNHphaE1IZmV2bmZQSCtRczYyXC80MW14TkFFRVl1aHYxOVdzd2YzYkJwR1wvMHV2WEJQMkhCYlA2eXdldjJhQWY2YjhXbjh5bDNzek1iTjdIb25PR2hXU0tkRVUrWkcwOUhDc0krSXJYTTRIb3I1N1hKTEFmcGoyZUIrR2VEMDQrbHFCS3QyTmF1ZHBcL0gxRDlcL1VKOHFQTGZGR0RMek1vOXBsSktFSWcxUGx5eVwvYU43VzF1czRvcDBXTHBId0FuSVhpRDhHYkRPY3IrbnA4cDMwOW5oQkxRd09GNUY1RktwWW5VMjBFZDBqYldiT3pxM0tKODJTUCs2aFh1N0pnQXVTbzhYeFgzT04xMmsxU0pjb0RTd0RyK1RNdUE9IiwibWFjIjoiMjFkNTAzMTVmYjMyMmRiOTY5MTY0N2E3YjU5YmJiZDAyM2Q5YTI4ZDczNWE1MWYzMWNlNjgyZTQzZDhmODBmOSJ9

Ads
';
Advertisement
x