Mộc Tuyết Cầm chậm rãi đứng dậy, bước đến bên lan can điện các, ngước nhìn thác nước đổ ào ạt trước mặt, khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ u sầu, thở dài nói: “Con nhóc này, muội không hiểu được đâu, sự tình ở Hoang Cổ Vực vô cùng phức tạp, Kiếm Tông thật sự rất cần một người có thể đứng ra dẫn đầu, Kiếm Tông đã trầm lặng quá lâu rồi.”  

 

“Chẳng phải Cổ sư huynh chính là người đó sao?”  

 

Mộc Thanh Thanh nghiêm túc nói, Cổ sư huynh chính là người dẫn dắt Kiếm Tông hiện tại, ngay cả ở Hoang Cổ Vực cũng là nhân vật kiệt xuất nổi bật, thậm chí nếu nhìn ra khắp Đông Hoang, Cổ sư huynh cũng có danh tiếng không thể coi thường.  

 

“Trời đất rộng lớn, không phải điều muội có thể tưởng tượng nổi.”  

 

Mộc Tuyết Cầm thản nhiên nói: “Người ta nói đến, là nhân vật dẫn đầu chân chính, giống như Kiếm Kinh Thiên năm xưa, chấn nhiếp cả Hoang Cổ, khiến Đông Hoang phải cúi đầu.”  

 

Mộc Thanh Thanh khẽ sững người, lập tức chết lặng tại chỗ.  

 

Chẳng phải Lâm Nhất mới chỉ vừa bước vào cảnh giới Đại Thần Đan thôi sao, dù quả thật tài hoa hơn người, nhưng cũng đâu đến mức được tỷ tỷ tán dương đến vậy chứ.  

 

“Với thiên phú như vậy, lẽ ra hắn nên gia nhập Xích Tiêu Phong, để cả tông môn dốc toàn lực bồi dưỡng. Vào Thần Tiêu Phong thì quả thực hơi đáng tiếc…” Mộc Tuyết Cầm khẽ vuốt mái tóc dài, nhẹ giọng lẩm bẩm.  

 

“Cũng không đến nỗi đâu, tiền bối Dao Quang đã thu nhận hắn làm đệ tử, chắc chắn sẽ không để lãng phí thiên phú đó.”  

 

Mộc Thanh Thanh lên tiếng nói.  

 

Mộc Tuyết Cầm không nói gì thêm, người ngoài có thể không rõ, nhưng nàng ta thì hiểu rõ hơn ai hết.  

 

Nếu tiền bối Dao Quang thật sự có thể tận tâm chỉ dạy thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng hiện tại e là căn bản không thể dành thời gian nổi.  

 

E rằng Lâm Nhất khó mà được huấn luyện toàn diện như những thánh đồ khác, còn chuyện của tiền bối Dao Quang, chẳng thể nói rõ cho người ngoài biết.  

 

…  

 

Ba ngày sau.  

 

Khi ánh bình minh vừa ló rạng, hơn trăm ngọn núi lơ lửng của Thần Tiêu Phong bỗng trở nên náo nhiệt chưa từng có.  

 

Sự náo nhiệt như vậy, tất nhiên là vì sự xuất hiện của Lâm Nhất, nhưng không chỉ có vậy.  

 

Điều trọng yếu nhất chính là Thần Tiêu Thánh Trì sắp được giải mở phong ấn, mà nguyên nhân không gì khác ngoài việc Lâm Nhất đến, Phong chủ này sẽ giải phong cả chín tầng cấm chế của Thánh Trì vì hắn, đồng thời ban cho hắn thân phận đệ tử chân truyền.  

 

Dù là việc trước hay sau, đều là tin tức gây chấn động.  

 

Thánh Trì của Kiếm Tông mỗi nửa năm mới được mở một lần, mà tối đa chỉ giải đến tầng phong ấn thứ bảy, rất hiếm ai có tư cách được giải đến tầng thứ chín!  

 

Cấm chế càng được gỡ bỏ nhiều, khí tinh nguyên tiêu hao trong Thánh Trì càng kinh khủng, nhưng người được rửa lễ cũng thu được lợi ích càng lớn.  

 

Việc giải khai toàn bộ chín tầng phong ấn, không chỉ khiến Thần Tiêu Phong chấn động, mà cả các đỉnh khác cũng có vô số người nghe tin chạy tới hóng hớt.  

 

Chưa kể đến việc phía sau, cũng là chuyện khiến người người chấn động.  

 

Trong lịch sử của Kiếm Tông, dường như chưa từng có ai vừa mới nhập môn đã được ban danh hiệu đệ tử chân truyền.  

 

Đệ tử chân truyền đâu phải thứ gì rẻ rúng như cải bắp ngoài chợ.  

 

Thần Tiêu Phong có năm nghìn người, mà đệ tử chân truyền chưa đến một trăm, phần lớn trong số đó là do thăng cấp Long Mạch mà tự động thành chân truyền. Số còn lại đạt tới cảnh giới Thần Đan rồi mới trở thành đệ tử chân truyền, ít thì nhập môn hai năm, nhiều thì ba đến năm năm cũng có.  

 

Không chỉ phải hoàn thành lượng lớn nhiệm vụ, mà còn phải vượt qua nhiều tầng thử thách.  

 

Như Lâm Nhất thế này, thật sự là chưa từng có tiền lệ, không chỉ đơn giản là phá lệ nữa.  

 

Vào lúc này, chuyện này đã gây ra chấn động lớn trong Thần Tiêu Phong, bởi số lượng đệ tử chân truyền là vô cùng hạn chế.  

 

Lâm Nhất là đệ tử chân truyền thì chắc chắn sẽ có người khác bị loại ra.  

 

Hiện tại, ở quảng trường Thánh Trì, người đông như nước chảy, có nhóm người đang tụ tập, thay phiên nhau khuyên nhủ chàng trai áo tím.  

 

Nếu Lâm Nhất không xuất hiện, thì vị trí đệ tử chân truyền rất có khả năng sẽ rơi vào tay y.  

 

“Sư huynh Trần Lăng, không cần quá đau buồn, vị trí này của huynh cũng không phải thật sự mất hẳn, chỉ cần đợi thêm nửa năm là được, đến lúc đó cũng có thể tiếp nhận lễ thanh tẩy của Thánh Trì.”  

 

Mấy người vừa nói vừa cười khổ, thần sắc cũng đầy bất lực.  

 

Họ biết dù nói gì đi nữa, thì sự khó chịu trong lòng Trần Lăng cũng rất khó mà nguôi ngoai.  

 

“Đợi thêm nửa năm nữa? Ta đã đợi gần ba năm rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, vậy mà tông môn đột nhiên giao vị trí này cho Lâm Nhất, sao ta có thể nhịn được...” Trần Lăng mặt mày khó coi, lạnh lùng nói.  

 

Những người khác không nói gì, vì nếu chuyện này xảy ra với chính họ, e rằng cũng khó mà nuốt trôi cục tức này.  

eyJpdiI6InJwTTlzN3VCOTh6UEhlbXZQRlZrblE9PSIsInZhbHVlIjoiUGF3RlwvNEhZQTlwVTA5RTFqMytsbkZLd2JhRkZMZUJzZER0WXJJK2t5Rmdob2pvMHZ2OURpb042eGVrSUFsYW0iLCJtYWMiOiJhZTk1OGM2MmI3MTRjNDRhNDgzYjFhZWRjYmIwMjFlYTI5NmIxNDBjMDFjY2U4MzczNDkzNDU0YjU2YjMzZDdjIn0=
eyJpdiI6IktzOURZdDI1K056NEw1U3JZRThKeWc9PSIsInZhbHVlIjoibStCeEp5TEJGVkNYUExvaEJhNHllT3JON2ZQOVM5XC9DOGFTMjdTWWNnYW5nQ2RGNmpaK3c4YUZFRXhIQVRoVHJuSm9EMjRCNkx5NTl2WThZK1wvVVZodUxYWjlpUCt5VG8rNmRodG85YkhuTytVK25UUEFRb3hzQm1nR1N3dWRTWk03Q2VqcVNKMHRpRytuQlRwb0thV0JNNDhjWnFkYnVSZVltdG9XZ05vck1TdFJMeSt6Uk0zbWZRUmVwbURsOUNFcXpmcDlJTXY2Q3RiUkhkMUsxdGUrMDZ2UVFjTXBiVSs2YmlNaUJMdFB6WEVzdmpJV2FVaGFNQjhmeEVUUmNxN1lJOG1HalZ1Vm5cL0x2eUlGb2VXM1l6VHZjeXVzZXN6dDJsU3Y2eFZPNDdTMTZNK0ZYZ3B1TXdpOHhrRnltR1F4bVN4d0JwXC85djlUQ05vZk13NHdxaUx4SmZrbDRnN08ra2VLSkYweEx4SXRkZWQ4WVUwSkZKbVRTTU9lVTgwc2dEWm95ZmN1QTV0eXJrdFJXa2ZWSlE9PSIsIm1hYyI6ImIzMTE5Njg0NTBhNWE3ZDUzYjdmMDc1MGRiY2IxNzBlMGI1ZGMwMzJmMTI2OWFjYWRiYzJjM2YzMjk5ODA3MzcifQ==

Nhưng công lao thì cứ là công lao, còn khi chuyện rơi vào đầu mình, ai mà chẳng khó chịu. 

Ads
';
Advertisement
x