Sau khi nghe lời ông lão, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, âm thầm trầm ngâm suy nghĩ.  

 

Quả đúng như hắn đã đoán, đạo đài trên đỉnh núi này thực sự là đại trận truyền tống.  

 

Theo suy đoán của Lâm Nhất, bí cảnh Hoang Sơn có thể vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không đơn giản như những người trên đạo đài tưởng tượng.  

 

Đợi bên dưới yên tĩnh một lúc, ông lão áo xám mới nói tiếp: “Hai trăm năm qua mộ kiếm Hoang Sơn chưa từng mở ra, hiểm nguy bên trong vượt xa suy đoán của các ngươi. Mọi người không cần vội, mỗi người sẽ có hai canh giờ để chuẩn bị, sau đó, đại trận truyền tống tại đạo đài sẽ chính thức khởi động.”  

 

Vì quy tắc giữ bí mật cho đến khi công bố, nên trước đó không ai ngờ đến, vòng thứ ba lại là tiến vào mộ kiếm Hoang Sơn.  

 

Kiếm Tông cũng khá chu đáo, cho mọi người hai canh giờ chuẩn bị, không hề có ý làm khó ai cả.  

 

“Chúng ta bàn bạc trước đi.”  

 

Bốn người của Phù Vân Kiếm Tông, cùng với Triệu Nham và Công Tôn Viêm tụ họp, bắt đầu thảo luận đối sách riêng của từng người.  

 

Phùng Chương bất ngờ nói: “Ta và Lưu sư đệ vừa bàn bạc xong, với tư chất của bọn ta, e rằng khó được Thánh Giả chọn trúng. Vì vậy, bọn ta định sau khi thu được mười viên Kiếm Linh Châu thì sẽ rút khỏi mộ kiếm Hoang Sơn.”  

 

Lưu Thanh Nghiêm gật đầu nói: “Cảm thấy nếu cạnh tranh đến cuối, chỉ dựa vào việc giết yêu thú thì khó mà gom đủ một trăm viên Kiếm Linh Châu, những người của thế gia Thánh Cổ rất có thể sẽ gây rắc rối với người khác.”  

 

Lâm Nhất nhìn hai người bọn họ, cảm thấy họ cũng suy nghĩ khá thoáng.  

 

Nhưng lời này quả thật không sai, quy tắc chỉ nói là thu thập một trăm viên Kiếm Linh Châu, còn thu bằng cách nào thì hoàn toàn không quy định.  

 

Lỗ hổng rõ ràng như vậy, hiển nhiên là do Kiếm Tông cố tình để lại.  

 

“Được thôi, nhưng nếu gặp nguy hiểm gì, nhất định phải tìm ta đầu tiên.”  

 

Diệp Tử Lăng khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Dù thế nào đi nữa, mọi người đã cùng nhau ra ngoài thì cũng nên cùng nhau vào được Kiếm Tông, đừng ngại làm phiền ta.”  

 

“Được.”  

 

Lưu Thanh Nghiêm và Phùng Chương nở nụ cười, trong lòng cả hai đều cảm thấy ấm áp.  

 

Đại sư tỷ thật sự rất quan tâm họ, từ khi còn ở Phù Vân Kiếm Tông cho đến bây giờ, khi đã đến Hoang Cổ Vực. Cả hai âm thầm thề, sau khi vào được Kiếm Tông, nhất định sẽ không làm mất mặt Phù Vân Kiếm Tông.  

 

Việc hai người không muốn thu thập đủ một trăm viên Kiếm Linh Châu, một phần cũng vì không muốn làm khó người khác, hay trở thành gánh nặng cho đồng đội.  

 

Diệp Tử Lăng nhìn ra được suy nghĩ trong lòng bọn họ, nên đã cố ý căn dặn để họ an tâm.  

 

Tất cả đều là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông, nhất định phải chăm sóc lẫn nhau, đã đi đến bước này rồi, Diệp Tử Lăng không thể chối bỏ trách nhiệm.  

 

“Chắc ta sẽ thử thu thập đủ một trăm viên Kiếm Linh Châu.”  

 

Công Tôn Viêm gãi đầu, cười nói: “Dù Thánh Giả có chọn ta hay không, ít nhất cũng phải thử, nếu không thì yếu kém quá.”  

 

“Ta cũng vậy.”  

 

Tuy vẻ mặt Triệu Nham có phần cứng nhắc, nhưng khi nhắc đến chuyện này, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.  

 

Thánh Giả tuyển chọn truyền nhân, cơ duyên như vậy, trăm năm khó gặp, hai người bọn họ không có lý do gì để bỏ cuộc.  

 

“Lâm sư đệ, còn đệ thì sao?” Diệp Tử Lăng quay sang hỏi Lâm Nhất.  

 

Đối phương vốn trầm mặc ít lời, với vòng ba của Kiếm Tông, nơi Thánh Giả chọn đệ tử, hắn tỏ ra không mấy quan tâm, từ đầu đến giờ vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì rõ ràng.  

 

Thực ra từ vòng đầu tiên, Diệp Tử Lăng đã nhận ra cảm xúc của Lâm Nhất có điều gì đó không ổn.  

 

Nếu không phải vì mấy đại thế gia Thánh Cổ ép người quá đáng, có lẽ hắn vốn chẳng muốn nổi bật.  

eyJpdiI6IjFOMzJxRGpvYzZPVkUwS1BmYWRZeXc9PSIsInZhbHVlIjoiSkcwazN6TDQ5TU1JUlhOSTZIbHhoaVhsQ0YzWXE5aHFcL2dUVXpoTXlYZ2UzZDhOZm5WWjJRQkdCN0F2WmVtXC9rIiwibWFjIjoiMjM3ZGY1Y2M3YzBkOTZjOWE4NjQ1MTE3OTU3NWZlNTk4MmNlNGEyNzY5ZmMwZjUxMWQ2YWE5ZWNjNWYyOTNkNiJ9
eyJpdiI6ImhFOGdqZFRudFZQT3ArTmdBaFl6RlE9PSIsInZhbHVlIjoiOGRCYjV4UFY5WWRhUldpd3IxUHY5aW03Y1JlMzRMVjhkNDB4OW1iRitnNHM3eTVuU0hKaGx1S3BjSkRsTnRyV2FXS0s1SmtZYVNHcnlSQ3BRUXppYXFHZW91KzVTVlEzbnlLR3dpT1daa0V0MGpuRFAzRXBwRkV2ZnJOU3hkTmZFMkNpXC9aTUlnT1drWkVcL28wTVdCNVV3bnFsamhlVlwvTnBxWXNlcUxRRHAxck1XZGV5bDNaRkxnTnYzdkZDY2NVQUVhUmxRTFlEbXpPMnFFeDJuNTZ4bXZWTmRqdDdWUm55YUQ5MFo3R2NJRVBVc0NHUFlNZlltNSs5djVjeVpBczFFcnQreCs0NFVZclwvVGtXcEhiZFpKdkZlbzVsZm9WZU5Fb3BCM21WazFENU5rZENzVkNzT3BOd0tYWWVnSVpmdDJPcUY0MzUrWHRySXZVNHd3U2NhOUJGN1grSGhHTFVnblc3YzExcXNEeXYyUktsUmVValVpcllhMEU1UUJWa01hMW1PYlllMndJY2k0c2o1STF2aDQwdDRwRW1xcUVHcHJDXC84MEVkOHRBPSIsIm1hYyI6ImEzZmYxMDlhNjc5Y2UxZmI1ZDgxNGE0ZTgxNTVkNTI1OTIyNTNmYWFjYWQwZDc5M2JkNWE4ZGRiNGUyMGIyMmMifQ==

Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, mới khiến hắn trở nên trầm mặc như thế. 

Ads
';
Advertisement
x