Lâm Nhất đưa tay bắt nhẹ lấy tay đối phương, rồi lập tức buông ra.  

 

Nửa khắc sau, có một thị nữ bước vào, mang theo một chiếc vòng tay màu bạc. An Lưu Yên bảo thị nữ lui ra, nhận lấy chiếc vòng rồi nói: "Ta thấy công tử vẫn đang dùng túi trữ vật, có lẽ là chưa có vòng tay trữ vật. Chiếc vòng tay này coi như quà ra mắt, trong đó đã có sẵn đan Tinh Thần rồi".  

 

Lâm Nhất cầm chiếc vòng lên kiểm tra cẩn thận, sau đó trực tiếp đeo vào cổ tay mình.  

 

Vòng tay trữ vật tiện lợi hơn nhiều so với túi trữ vật và không gian thậm chí còn rộng hơn. Trước đây Lâm Nhất mới chỉ nhìn thấy nó trong tay Nguyệt Vi Vi.  

 

Sau khi đến Côn Luân, hắn phát hiện vật phẩm này không hề phổ biến như hắn vẫn nghĩ, xem ra món quà này cũng khá có giá trị.  

 

"Lâm công tử, bây giờ huynh đã tin vào thành ý của ta chưa?", An Lưu Yên khẽ cúi đầu, mỉm cười nhu mì, trong đôi mắt hiện lên vẻ u oán, nhưng lại càng thêm mê hoặc lòng người.  

 

Lâm Nhất lúc này đã hoàn toàn chắc chắn, nữ tử này tu luyện Ma Công, hơn nữa phẩm cấp e rằng cực kỳ đáng sợ.  

 

Dù không chủ động thi triển, nhưng vô hình trung người phụ nữ này vẫn tỏa ra một loại áp lực khiến người khác khó mà chống đỡ được.  

 

Thấy vậy, Lâm Nhất cũng không khách sáo nữa, trầm giọng nói: "Nơi này của cô… có thể cho ta mượn để tu luyện vài ngày được không?”  

 

Hắn muốn trước khi diễn ra Khai Sơn đại điển có thể luyện thêm một luồng kiếm khí Long Hoàng nữa, mà điều kiện tu luyện ở hành cung thì không thể sánh với nơi này.  

 

"Đương nhiên là được rồi".  

 

An Lưu Yên thấy Lâm Nhất không khách sáo như vậy ngược lại còn cảm thấy vui. Điều đó cho thấy hắn thực sự đã không còn để bụng chuyện lúc trước nữa.  

 

"Có điều… Lâm công tử cũng tham gia Khai Sơn đại điển sao?", An Lưu Yên tò mò hỏi. Cô ta vốn tưởng Lâm Nhất chắc chắn đã được tuyển thẳng vào vòng trong rồi.  

 

Lần Khai Sơn đại điển này có liên quan đến việc thánh giả thu nhận đồ đệ. Mười đại thánh giả thế gia của Hoang Cổ Thánh Vực, trừ thế gia Thần U ra thì gần như đều có người đến.  

 

Thậm chí cả những thiên tài siêu phàm từ ngoài Hoang Cổ Vực cũng đến, có người chưa đến hai mươi lăm tuổi đã có tên trên Thần Đan Bảng.  

 

"Đúng vậy, ta sẽ rời đi trước khi đại điển bắt đầu, sẽ không phiền cô lâu đâu".  

 

Lâm Nhất chọn tham gia đại điển một phần là để làm rạng danh kiếm tông của mình, một phần khác là chính hắn cũng muốn xem thử tài năng của các cao thủ thiên hạ.  

 

Ở đảo Khô Huyền, hắn là người vô địch, nhưng nói cho cùng thì đó chỉ là giao đấu giữa những Tinh Quân mới bước vào cảnh giới Thần Đan. So với những thiên tài đã bước vào cảnh giới Thần Đan nhiều năm, nền tảng của hắn vẫn còn chênh lệch rõ rệt.  

 

Nhưng giờ tình hình đã khác. Sau hai tháng bế quan, hắn tự tin rằng dù gặp phải Đại Thần Đan Yêu Nghiệt, thậm chí là Thiên Thần Đan Siêu Phàm thì hắn cũng chưa chắc đã thua.  

 

Ngoài ra, trong đầu Lâm Nhất còn mơ hồ có một suy đoán.  

 

Nếu suy đoán của hắn là chính xác thì hắn càng không thể đồng ý tuyển thẳng vào vòng trong. Hắn muốn làm cho thiên hạ không thể lời ra tiếng vào được nữa.  

 

"Vậy thì nô gia không làm phiền công tử nữa. Lâm công tử có gì dặn dò có thể thông báo cho nô gia bất cứ lúc nào".  

 

An Lưu Yên khom người hành lễ, sau đó ngẩng đầu, khẽ nhíu mày mỉm cười rồi chậm rãi rời đi.  

 

"Chậc chậc, mới quen biết nhau chưa đầy một ngày mà đã chiếm mất khuê phòng của người ta rồi. Bổn đế đúng là đánh giá thấp ngươi rồi", Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên nói bằng giọng chua chát.  

 

"Ngươi có muốn lấy thánh dịch Chân Long từ đáy hồ nhà cô ấy không?"  

 

Lâm Nhất bình tĩnh nói.  

 

"Nhưng mà… cũng đâu cần… đâu cần hy sinh sắc đẹp như vậy chứ", Tiểu Băng Phượng chu môi, lẩm bẩm vài câu.  

 

"Nha đầu này, lại nghĩ lung tung gì thế?”  

 

Lâm Nhất bật cười, khẽ nói: "Có qua có lại, những mối quan hệ này chẳng tránh khỏi hai chữ lợi ích. Sau này cô ấy chắc chắn sẽ có lúc cần ta giúp đỡ. Ta cũng vậy, chỉ cần là quan hệ hợp tác thì không có gì là không thể bàn. Thánh dịch Chân Long trong đại đỉnh kia cũng có thể có cơ hội lấy được”.  

 

…  

 

An Lưu Yên vừa rời khỏi phòng liền chạm mặt một võ giả trung niên – chính là kẻ trước đó đã quát mắng Lâm Nhất.  

 

Kẻ này tính tình nóng nảy, trong mắt tràn đầy sát ý, ma khí trong cơ thể sôi sục, tu vi thâm sâu khó lường, có vẻ đã đạt tới cảnh giới Thần Long Cửu Biến.  

eyJpdiI6IjlXNGV0V3hvQitOajdOc3hRWmdsNGc9PSIsInZhbHVlIjoiNUI1dFlzUVwvQTNTNFFJK3VOM0JKSitQdlp5NlBMbnBlXC9yN2hEenNxYjhVUjNDWm9USVZORlBQUGFyaGhSa3JuIiwibWFjIjoiYmQzZjRiY2IwNWZkMjg4NWZhNzlhODY1MjYyODE5ZGUwYjQ5MTBjNzBmYWMwNGUzZGVkMjEwYTc1ZjJlNTgyOCJ9
eyJpdiI6InJLNEVzemxEbGhQZTQrVDB5SHlHTXc9PSIsInZhbHVlIjoibllkTURBbGhyOVJaSTFrQk53bnNWV0h6RWhQYnZFdW1BdkxoT2huSG1UcTFseUsyXC82ZWZuTFZ0RnBOUXRyc20rTGxNam44XC92VTB2cWRaUmF2NFlrbkZKT040VXF0YkJ2ME9NQ2JEYmMzOVF3NUdESDdwN2hUNXpPWE9xVmJ3RUppM251RWF0Um5UNjliQ1Z3bkxnMU04QUtcL3dHZEV4S1dSOHArT3JxeWcxU0RtMmZQMGRNc3phdWJpMGpVWWJHSk9wVFBxQmRJbHUxdEp1K2F4TlVcLzQ4blFyNE82T01ZK2hNT0RDMVZzRGFMcXhWd0Z5OWo4Y2piZWgwUG1KeEFvYjJFMTd2VjNleHM4V3ZqRkI4YjViVzdVM2NoamE1K0JjeG5Xb3dPZ0hlOEdKWGVXT3NsTVduc0RWSWpvb3NpSTE3QWNJVnRVSnhaaGJCSTlpMlJuS2N1TVwvcnFyMlNFWU5MSWVpdmhlVWdHVHp1d2I1ZlEyUE9IWkRiOGp2WEYiLCJtYWMiOiI4NmRkMjNiNDNhOWMxYmU0ZDZhZDViNDUyN2FiNzMxZDlhOTVhYzYxZDA3YjA4ZWViMGZlMjhhZDFlN2NhMDgyIn0=

"Kẻ đó đã đi chưa?” 

Ads
';
Advertisement
x