“Ta sẽ không nói đâu.”  

 

 

Ánh mắt Triệu Nham vô hồn, thờ ơ lặp lại.  

 

Phụt!  

 

Công Tôn Viêm phun ra ngụm máu, vỗ tay lên trán thật mạnh, lần này thì khóc thật rồi. Ta thật ngốc, vậy mà lại đi tin lời một thằng ngốc, uất ức quá!  

 

Lừa gạt tình cảm của ta, không đánh một trận thì không hả giận được!  

 

Công Tôn Viêm nổi giận, hầm hầm đuổi theo, rồi bị đánh cho tơi tả.  

 

…  

 

Đảo Phù Vân, cách xa vạn dặm.  

 

Thiên Huyền Tử và Gia Cát Thanh Vân, đứng cạnh nhau, thần sắc bình tĩnh.  

 

Phân thân này của ông ta, rõ ràng vừa bị Dao Quang Kiếm Thánh xé tan, vậy mà giờ lại đứng yên như không hề hấn gì.  

 

Gia Cát Thanh Vân đứng bên cạnh ông ta, rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng một người ở trong tranh, một người ở ngoài tranh.  

 

Trước mặt hai người, Tần Thương, người đã mù mắt, chỉ còn lại một cánh tay, quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu.  

 

Gia Cát Thanh Vân im lặng không nói gì, Đại Thánh Chi Nguyên không lấy được, Tần Thương mới là kẻ chịu trách nhiệm chính, lấy cái chết tạ tội cũng chẳng quá đáng.  

 

“Đứng dậy đi.”  

 

Thiên Huyền Tử bình thản nói.  

 

“Không, Thánh Tôn, xin người hãy giết con đi, giờ con đã là phế nhân, không còn xứng đáng tồn tại trên cõi đời này nữa. Con giữ lại mạng này, chỉ vì muốn gặp người lần cuối, giờ đã hoàn thành nguyện vọng, chết cũng không có gì hối tiếc, Tần Thương không sợ chết!”  

 

Tần Thương không ngẩng đầu, tiếng khóc nức nở bi thương.  

 

“Mắt ngươi đã mù rồi, nhìn thấy ta kiểu gì? Muốn chết, thì đợi đến khi mắt khỏi rồi hãy nói.”  

 

Thiên Huyền Tử thản nhiên nói.  

 

“Đệ tử không xứng.”  

 

Tần Thương vẫn không ngẩng đầu.  

 

“Ta từng nói, chỉ cần ngươi thật sự nếm mùi thất bại một lần, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử. Nhưng ngươi có biết vì sao dù ngươi đã thua đám yêu nghiệt trên bảng Thần Đan nhiều lần, ta vẫn không thu nhận ngươi không?”  

 

Thiên Huyền Tử không đợi Tần Thương trả lời, tiếp tục nói: “Vì ngươi chưa từng thật sự cảm thấy mình thất bại, trong thâm tâm ngươi, vẫn cho rằng bọn họ có tu vi cao hơn ngươi, thua cũng là điều hiển nhiên.  

 

“Thánh Tôn!”  

 

Tần Thương ngẩng đầu, nhất thời thất thần.  

 

“Gọi sư phụ đi, sư tôn đã đồng ý thu nhận ngươi.” Gia Cát Thanh Vân ở bên cạnh lên tiếng.  

 

Tần Thương vô cùng chấn động, một lúc sau, cười khổ nói: “Giờ con chỉ là phế nhân.”  

 

“Không có Long Cốt thì là phế nhân sao? Mắt mù rồi thì là phế nhân sao? Mắt mù rồi thì là phế nhân sao?”  

 

Thiên Huyền Tử vừa như lẩm bẩm, vừa như đang hỏi ngược lại hắn ta.  

 

“Đứng lên đi, Dao Quang không cho chúng ta nhiều thời gian, Hoang Cổ Vực chỉ có thể có một bá chủ thôi!”  

 

Thiên Huyền Từ trầm giọng nói: “Đệ tử của ta sẽ không có kẻ nào là phế nhân, tương lai Huyền Thiên Tông, muốn trở thành thánh địa, các ngươi, một người cũng không thể thiếu.”  

 

Không còn nhiều thời gian?  

 

Sắc mặt Gia Cát Thanh Vân khẽ thay đổi, ông ta mơ hồ cảm nhận được gì đó, chuyến đi lần này của sư tôn, có lẽ vốn dĩ không phải vì Đại Thánh Chi Nguyên.  

 

Sau khi Đại Thánh Chi Nguyên rơi khỏi tay hắn, sư tôn đã sớm buông bỏ rồi.  

 

Việc ông ta ra tay với Lâm Nhất, chẳng lẽ là để ép Dao Quang xuất hiện, sau đó thăm dò?  

 

….  

eyJpdiI6IjNHNVBtMWdpS005Nzh4ZHBTVncyaWc9PSIsInZhbHVlIjoidm5yWlo1WkluWGRwNFVGZzlTRG44UHRiTG5nSFRNTGJxNWowWmg5MFVocWU5cmljNXNnZ2JMYmFLWEVzS29LZyIsIm1hYyI6IjM1Y2MzNzNmN2RhYTFjZWUzNWY5ZDk4NDQ5ZGUzMmM1NWMxNTI4ZTkzZWRjYWY4ZTgzNTMxZDYwZTZjYzk5ZTYifQ==
eyJpdiI6ImxiUnJQeWpETXppMTZ2cFg3UWIzS1E9PSIsInZhbHVlIjoiNWdFbldmWndBSGxiY2RpYVE2SGlTSVwvYWFjRUhBdlRJNmcwMVg1dDNLdm95XC80N3VyZGc1cmZnVGJGVjdYcnFUcmZKeVpCRmpYZHNKbjU4c2I2UFFBWUJtOXo1d3l4eWRicFRKYmNBNzZscm1OTTRUallGeUg4RFdyWThJNERPMVYxQm80S1hXUW54OEVyZ0NXNTlWM2xrTCtzeE1SZDliYlRhT2FvMGhKUHhqeEhmUTV4TmNPQ2hJcGdFTHFKSDciLCJtYWMiOiIzZTE2MzIwODc3OGQ3NzNiMWEzNGNlMmM1MTc5MGQzM2M3MTU3MDk5ZmU4ZjI2MjliOGUwNjZkOTlkMzJiODM2In0=

Ads
';
Advertisement
x