Diệp Tử Lăng gật đầu, trầm ngâm nói: “Chỉ có cảnh giới Tinh Quân khi đạt được cảnh giới cấp vô thượng, mới có thể khắc thánh văn lên Thần Đan, nếu không sức mạnh của thánh văn sẽ khiến cho cơ thể nổ tung. Tất nhiên cái giá của việc khắc thánh văn cũng rất lớn, đảo Khô Huyền là bảo địa thượng cổ, nhất định sẽ có rất nhiều thiên tài địa bảo và thánh dược hiếm có, đủ để bù đắp được tổn thất này.”
“Sau khi khắc thánh văn lên Thần Đan, vậy thực lực thì không cần phải nói, gần như là một bước lên trời. Các võ giả trong cùng cảnh giới, chưa thể khắc được thánh văn lên Thần Đan, ở trước mặt bọn họ sẽ yếu tới nỗi không chịu được một đòn.”
Lâm Nhất nghe mà da đầu tê dại, động tĩnh mà đảo Khô Huyền gây tra, thực sự còn lớn hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
“Ặc, nếu chỉ vì khắc thánh văn, thì không nhất thiết phải đến đảo Khô Huyền thử chứ?”
Lâm Nhất nhớ tới chuyện gì đó, hắn nhớ Thiên Huyền sư có thể dựa vào thực lực của mình để vẽ ra thánh văn.
Ví dụ như Phong Huyền Tử của Tàng Kiếm Lâu, nếu không thì cũng không có cách nào tạo ra thánh binh thiên văn được.
“Thứ bọn họ muốn tìm là thánh văn nguyên thủy.” Diệp Tử Lăng nhìn Lâm Nhất, ý vị sâu xa nói: “Ví dụ như huyết diễm thánh văn trên người đệ, thánh văn thiên địa tự nhiên sinh ra như vậy, mạnh hơn rất nhiều so với việc dùng sức người khắc ra.”
Giá trị của thánh văn nguyên thủy cực kỳ khủng khiếp, một khi xuất hiện nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn, dẫn tới sự tranh giành giữa các phe.
Đảo Khô Huyền là bảo địa thượng cổ, chắc hẳn bên trong có khá nhiều thánh văn nguyên thủy, trong đảo Khô Huyền cảnh giới Long Mạch nhất định là không thể bước vào bên trong.
Lại công thêm các loại bảo dược quý hiếm trên đảo Khô Huyền, đối với những yêu nghiệt đứng đầu trên bảng tinh quân mà nói, đó chính là nơi thăng cấp không thể nào thích hợp hơn.
“Đám người này, thật đúng là biến thái!”
Lâm Nhất mở miệng, nhỏ giọng nói.
“Sao, chẳng lẽ đệ có ý định gì với Đại Thánh Chi Nguyên sao? Chỉ cần không có ý gì với Đại Thánh Chi Nguyên, chắc hẳn sẽ không xảy ra xung đột gì với bọn họ đâu, nếu tìm được bảo dược quý hiếm, thì cứ rút lui trước là được.” Diệp Tử Lăng nhẹ giọng nói.
“Ta sao?”
Lâm Nhất mỉm cười, không tiếp lời.
Diệp Tử Lăng khẽ nhíu mày, tên này chắc sẽ không thực sự điên đến mức đó đâu chứ, còn chưa thăng cấp lên Tinh Tượng mà đã muốn tranh giành với mấy người này rồi.
“Lâm Nhất, ta phải nói rõ với đệ, đảo Khô Huyền và đại hội Danh Kiếm, đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ mà đệ từng tham gia trước đó không hề giống nhau. Sẽ xuất hiện người của tông môn siêu cấp, hai đạo chính ma, các đại tông môn siêu cấp chắc chắn sẽ không từ mọi thủ đoạn, mức độ tàn khốc sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.”
Sắc mặt Diệp Tử Lăng nghiêm trọng, dặn dò hắn: “Đây là cuộc cạnh tranh thiên kiêu chân chính, Tần Thiên vừa nãy giao thủ với đệ, cũng không phải người quá nổi bật trong số bọn họ, cho dù là Mộc Thanh Thanh cũng chỉ là làm nền cho Kiếm Tông mà thôi…”
“Kiếm Tông còn có cao thủ lợi hại hơn sao?”
Lâm Nhất bất ngờ hỏi.
“Tư Không Trú đỉnh Xích Tiêu, xếp thứ tư trên bảng tinh quân…” Diệp Tử Long trịnh trọng đáp, nhưng trong mắt không hề có ý gì khác, chỉ đơn thuần là khâm phục thực lực của người này mà thôi.
“Tên này ở đâu?”
Trong lòng Lâm Nhất khẽ động, Kiếm Tông vậy mà lại còn có nhân vật lợi hại như vậy, xếp thứ tư trên bảng tinh quân.
“Yêu nghiệt như vậy cho dù bên cạnh có người hộ đạo, thì hành tung cũng không dễ dàng gì mà lộ ra bên ngoài, có lẽ gã đã tới rồi, lẫn vào trong đám người vừa nãy. Hoặc có lẽ vẫn còn đang chậm rãi đi trên đường, ta không rảnh mà quan tâm đến gã.”
Diệp Tử Lăng không hề để tâm cười đáp.
“Được rồi, cứ ghi nhớ lời ta nói là được, lên đảo Khô Huyền thì phải kiềm chế tính tình lại một chút. Nói ra thì… gần đây không có tin tức gì của công tử Táng Hoa, Lâm Nhất, đệ có cho rằng công tử Táng Hoa sẽ xuất hiện ở đảo Khô Huyền không?” Diệp Tử Lăng đột nhiên chuyển chủ đề, vô cùng hào hứng nhìn Lâm Nhất.
Xuất hiện được mới lạ đấy, ta vẫn luôn ở trong ảo cảnh Cửu Lê mà.
Lâm Nhất thầm cười gượng, cách chuyển chủ đề này cũng quá vụng về rồi.
“Chắc có.”
Lâm Nhất suy nghĩ một lát, đáp.
Trước mắt Diệp Tử Lăng sáng lên, nhưng sau đó lại tối lại, khẽ giọng thở dài: “Có khi ta thực sự nghĩ, tất cả mọi thứ ta nhìn thấy trong Thiên Tinh Các, phải chăng chỉ là một giấc mộng, công tử Táng Hoa cũng chỉ là một người trong tưởng tượng của ta mà thôi.”
Lâm Nhất nghe vậy khẽ sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Nhưng trong mắt hắn, tỷ nhất định không phải là một giấc mộng.” Lâm Nhất suy nghĩ rồi đáp.
“Có lẽ vậy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất