Thương Hổ ra lệnh, chỉ chờ ông ấy ra lệnh một tiếng, tất cả bộ đội có mặt tại đó sẽ nổ súng ngay lập tức. 

Khung cảnh chấn động lòng người này khiến tất cả mọi người ở đó hoảng sợ. 

Không một ai ngờ được. 

Những người này lại chĩa súng về phía bọn họ. 

Sắc mặt người nào người nấy trắng bệch, không ngừng run rẩy. 

Vẻ mặt Dư Đại Lang sợ hãi, còn mặt đội trưởng Tôn thì trắng bệch. "Chờ đã! Tôi là nhân viên công chức, tôi là công chức nhà nước!" 

Đội trưởng Tôn sợ hãi, ông ta sợ đối phương nổ súng thật. 

Nếu bọn họ thật sự nổ súng thì không ai ở đây có thể sống sót. 

Toàn bộ khu ổ chuột lúc này lặng ngắt như tờ, như nghe được cả tiếng kim rơi. 

Im lặng đến mức nghe được cả tiếng trái tim đập mạnh thình thịch của nhau. 

Lộp cộp, lộp cộp. 

Đúng lúc này, tiếng đế giày quân đội đạp xuống nền đất bỗng nhiên vang lên. 

Một người đàn ông mặc quân phục, trên vai khiêng một người đàn ông khác đi ra từ trong quân đoàn. 

Sự uy nghiêm của quân đội, bước chân đầy khí thế. 

Khuôn mặt người đàn ông cương nghị, ánh mắt sắc bén tựa như một con dao sắc không gì sánh nổi. 

Cứ như nhìn thấy một con hổ hung mãnh, nguy hiểm. 

Thương Hổ quanh năm đóng quân canh giữ ở biên giới, hơn nữa còn là quân đội nhánh chính của Tần Thiên. 

Cả nhánh quân Thiên Vương vệ được tôi luyện qua vô số khói lửa chiến tranh, mỗi một người trong số họ đều là một người đàn ông sắt thép, thẳng thắn, cương nghị. 

Tác phong quân đội, tinh thần, uy nghiêm, khí thế, sát khí không khỏi làm người ta chấn động... Đó chính là lực lượng quân đội xuất sắc nhất đứng đầu toàn cầu. 

Đó chính là bộ đội đặc chủng. 

"Ai là người phụ trách? 

Ánh mắt Thương Hổ lạnh lùng sắt đá, sát khí bùng nổ. 

Lúc này, đội trưởng Tôn tái mặt đi đến. 

"Trưởng... Đoàn trưởng, tôi là người phụ trách, đến để xử lý vụ kiện cáo tranh chấp. Các anh... Các anh đang làm gì?" 

"Huấn luyện quân sự à?" 

Đội trưởng Tôn thấp thỏm hỏi. 

Âm. 

Thương Hổ đá một cước, đội trưởng Tôn bị một đá đạp lăn ra mặt đất. 

Sắc mặt đội trưởng Tôn trắng bệch. 

Lời chưa nói hết thì súng trong tay Thương Hổ đã chĩa vào trán đội trưởng Tôn. 

"Đừng tưởng tôi không biết ông và đội giải tỏa và di dời cùng một phe." 

Vẻ mặt Thương Hổ đầy sát khí, ông ấy cởi chốt an toàn trên súng ra. 

Mồ hôi lạnh của đội trưởng Tôn chảy thành dòng, khuôn mặt đầy sợ hãi. 

"Đoàn... Đoàn trưởng, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi.." 

Ông ta chưa nói hết thì súng của Thương Hổ đã đập mạnh xuống. 

Đội trưởng Tôn kêu rên một lúc, máu và răng túa ra. 

"Mẹ nó, bắt lại hết cho tôi!" 

"Kẻ nào dám phản kháng thì bị đạn lạc bắn chết!" 

Thương Hổ lạnh lùng quát lên. 

Bộ đội nháy mắt hành động, không có công chức nào dám phản kháng. 

Ai nấy ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, sau đó bị bộ đội ấn xuống sàn. 

Tới giờ phút này, mọi người mới biết những bộ đội này đến vì vụ việc giải tỏa và di dời. 

Sau khi chỉnh đốn đội trưởng Tôn xong, ánh mắt đáng sợ của Thương Hổ nhìn về phía những người trong đội giải tỏa và di dời đang cầm vũ khí đập phá trong tay. 

Giờ phút này, Dư Đại Lang sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng dọc theo sống lưng, lúc này anh ta có cảm giác như rơi vào hầm băng! 

Rầm rầm! 

Những người lính nhanh nhẹn hành động, ấn hết người của đội đập phá và giải tỏa di dời trên mặt đất. 

Nòng súng lạnh như băng chỉ thẳng vào sau ót. 

Chỉ cần vừa có hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bị làn đạn lạc bắn chết! 

"Đoàn... Đoàn trưởng, xin tha mạng, tôi phá dỡ và di dời một cách hợp pháp, tôi được cấp phép làm việc!" 

Dư Đại Lang co quắp trên đất, anh ta trực tiếp bị dọa cho đái ra quần. 

Mà lúc này. 

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Tần Duy bước ra. 

Thấy Tần Duy đi ra. 

Vẻ mặt mọi người đều khiếp sợ. 

Những bộ đội này có quan hệ gì với Tần Duy? 

Trong đầu bọn họ đột nhiên nhớ lại cảnh trước đó Tần Duy đã gọi một cuộc điện thoại. 

Nhóm người chợt phản ứng kịp. 

Lẽ nào một cuộc gọi của Tần Duy đã trực tiếp gọi đến một quân đoàn đến, ra mặt vì anh? 

Ôi chao... 

Từ một lẽ đó, tất cả mọi người hít vào một hơi lạnh. 

Đội trưởng Tôn bị người ta ấn trên mặt đất, nòng súng lạnh như băng đè sát sao ở sau gáy ông ta. 

Khiến cho ông ta không dám nhúc nhích một chút nào, chỉ sợ bị một súng bắn chết. 

Ông ta từng tuổi này rồi nhưng đã bao giờ phải đối diện với tình cảnh này đâu? 

Lúc này, trong nội tâm của ông ta đã hận Dư Đại Lang muốn chết rồi. 

Nếu sớm biết sẽ phát sinh tình huống như thế này thì có cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám đến nơi này. 

Hiện tại, cái mạng nhỏ bị người ta nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác cho một phát súng chết ngay tại chỗ. 

Trên người của những người lính này, ông ta cảm nhận rõ ràng được hơi thở của sự giết chóc. 

Nhìn từ quân phục trên người thì bọn họ đúng là những bộ đội đóng quân ở biên giới. 

Sát khí rất nặng, ắt hẳn đã từng giết người. 

Nội tâm Dư Đại Lang cũng cực kỳ sợ hãi. 

Dù nằm mơ thì anh ta cũng không ngờ được bản thân anh ta đã đá trúng một khối sắt lớn như thế. 

Nếu biết bối cảnh của Tần Duy cứng như thế, ai nói gì thì nói chứ anh ta không dám phách lối như thế. 

Cách đó không xa, Tần Phúc Tài cũng trợn tròn mắt. 

Chỉ một cuộc điện thoại của Tần Duy mà đã gọi đến cả một quân đoàn ra mặt vì anh. 

Anh ta chỉ đang mơ thôi đúng không? 

Tên vô tích sự này có núi chống lưng lớn như thế từ bao giờ? 

"Dư Đại Lang, tay và mắt mày liên hệ trực tiếp với bên trên, có thể khiến cho cảnh sát ra mặt thay mày, mặt mũi mày lớn quá nhỉ!" 

Tần Duy chậm rãi đi đến cạnh anh ta, ánh mắt anh lạnh như băng. 

Dư Đại Lang hối hận muốn điên rồi, vẻ mặt anh ta hoảng sợ, nói: "Anh... Người anh em à, tôi sai rồi, xin lỗi anh." 

"Chuyện của bác cả anh, tôi tình nguyện bồi thường, tôi đền bù tiền thuốc men gấp mười lần. Còn cả những chi phí giải tỏa và phá bỏ ở nơi khác, tôi bằng lòng tự móc tiền túi bù ba ty." 

"Tôi hoàn toàn tự nguyện tự mình đến nhà bác cả của anh nhận lỗi. 

Lúc này Dư Đại Lang sợ thật. 

Ngay cả đội trưởng Tôn cũng giống như con chó chết bị ấn trên mặt đất. 

Càng nói gì đến một đội trưởng đội phá dỡ và di dời như anh ta. 

"Chẳng phải vừa nãy mày nói muốn chém tạo thành trăm ngàn mảnh sao? Sao vậy? Bây giờ biết rén rồi à?" 

Ánh mắt Tần Duy cực kỳ lạnh lùng, anh đã nổi ý muốn giết người. 

Cái thứ rác rưởi như thắng này. 

Chết không có gì phải nuối tiếc. 

Cảm nhận được sát ý từ Tần Duy, Dư Đại Lang bị dọa cho run bần bật. 

Anh ta vội vàng nói: "Tôi là người của chủ tịch Kỳ, nếu anh giết tôi, chủ tịch Kỳ sẽ không tha cho anh!" 

"Chủ tịch Kỳ?" 

Ánh mắt Tần Duy hơi lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nếu anh đoán không sai thì chủ tịch Kỳ là ô dù chống lưng cho người này. "Ồ? Vậy mày gọi điện thoại, bảo ông ta đến đây. Nếu mặt mũi ông ta lớn đến độ đó thì tao sẽ tha cho mày. 

Khóe miệng Tần Duy cong lên cười khẩy, anh trầm giọng nói. 

Lời này vừa thốt ra, biểu cảm Dư Đại Lang thay đổi liên tục. 

Cuối cùng, anh ta lấy điện thoại di động ra. 

Dư Đại Lang gọi điện cho chủ tịch Kỳ, báo lần lượt tất cả mọi chuyện đã xảy ra với ông ta. 

Ủy ban thành phố. 

Kỳ Dư ngồi trong phòng làm việc uống trà. 

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên. 

Nhìn thoáng qua, người gọi đến là Dư Đại Lang. 

Dư Đại Lang và ông ta qua lại khá hợp ý nhau, hàng năm anh ta biếu tặng ông ta không ít tiền. 

Vụ việc di dời và phá dỡ lần này vì có ông ta chống lưng phía sau nên Dư Đại Lang mới dám cả gan làm loạn. 

"Ông chủ Dư, có chuyện gì không?" 

Nghe một lúc, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi: "Cái gì? Có người thuộc quân đội điều động đến? Quân đội bảo vệ thành phố à?" 

"Cậu đừng vội, để tôi gọi điện thoại xác minh trước đã" 

Dứt lời, ông ta bấm điện thoại gọi ngay cho lực lượng hải quan bảo vệ thành phố. 

"Cái gì? Lực lượng bảo vệ thành phố không bị điều động? Không thể nào, người của tôi hiện tại đã bị bọn họ giam giữ, trừ các người ra thì còn đoàn hải quân nào đóng quân nữa à?" 

"Không có? Ý ông là có người đóng giả quân đội sao?" 

eyJpdiI6IlFJVUhWclB1RGdiYkIrWUg3Q1wvNHZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtmSjRCVlpsSDd4SUNOUmtZWlF0a0JiZjV1MTl4b01YY1VCSFlGNytialMrU1orbjh1RG45bjdyWElYNzFwVHErR2VNZkUzN281SmVaNkRqSGVKVDBBRHdJUWo4T3pOSmlxTlV2ZXY5K1g0NkRNMFJ4VEk4eXlTSDFPZkpcL3l6UGVZakk3WDhncTg3ck9FdmhiTUN0TkxBQWRvR2ZnTVVBOWpaVnRJZ3V4KzZcLzh6Vm8zcmR0OFBjaENBSUZYT3owQkt4V3I0cXQ5VmpmOHhYWVU4Z2NUWUpacnl3SU9aSGtNRDRGM2hjYzhYM0NRQzRxNFZRZlIwTmtwNlhmUGJwMm1xXC9iNTk2VlwvWERlM1VtbWxsT09DTzBXZUxnbGw2S3Z4N3Vlbjl4Yk5Hd1Z2aEVZTTZEemUwV3JoRzR0bStXeTQ2dWRkVkE0bDRUNk5EOHVMVGl2c09ma3MwR0t1Q0l5c2FLTTZBSEh2MnY5UWw2eVc4aCtHWkRSRk1EM1FWNmRmUlJ5cEpIZ1NxNlB4OUhSWEZ0R0drdEhxUVRtdUE0N0d5WW9pTnVRaUNVNlBLQzdvRG5qNDVGaENqY2puUjFkSmp4QlhaXC9pOXpiamRDQmlsY2V5eDJiTXlENHNROVNnQlFYc2dcL0crTUJOMHlrbDA3SFFTclRzTFVXdStJcDN3c2xQZ1h3SGxDRXBYTjFcL0NvOE9PMXduWGcreUtZVlRXT1RydHhSYkpFeXY4dzhCYmZkaDR2d3FkRDNWdEZNQWoyU0s4YmhIVEwwXC9kNndtbjVGYzJSMmxpb0ZYclB3T2VoMEdBQTF5dlJSMnBhVVQwSEkrRmRlWHRDR2NuNk1kdU5pOWZhcWswRlJGZEFxb0hxd0xReXc9PSIsIm1hYyI6IjJhZmRkZjFlZGZkNTM0OGRmNTk3MzQyOGU0NmJkN2M3OTA5OGRhN2IwMDA2MDFjOTViZWNiYzUxZmU1OGQ2NTMifQ==
eyJpdiI6IkF4eVNLU3diZ1NxQVRaWWN4RlVqXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikc4REhQT1NveVwvZFFnXC9SWlNOMkFPaGZuWFRadGladjUrS3RqWDdqbXd2V3JTY0c0UDVNZDNBRlZ2XC9pOUo0UGM5UVwvR05cL0VteTVJZytsVVwvdk11SVE4VENSdTdBK2E0U1ZKdEs3TldVRDlxYllXWXFKMzhJXC9VQSsxajJncVg2YmY2dk52ZkZQdDJpd0YxK3BnY2pYZU90XC96NkF6dmZidGk0WlZ1M1hubGVzTEY4WXpjOUVXR05naXlteU1PemIzWXFcL1oyNUZRdk5kU2hcLzJOYTVMY2RPdFFoWlZJUVI2Y1R6aXVQXC9iTlp2eGZ5WW00U3NDVVN0ZDliQ0VrNFRpeHd3TGxYSFhBXC9RXC9ZdXFyeG9mQWpwbktXcTdvd2NtTGd2dUhydHZ4eXM3ND0iLCJtYWMiOiI3OGMwZDA1NmY3ODY2YmUwZjY0YzFiY2ViOWVhNWUwODgyNzE1YWI2ZGFhODAyY2IwOWQzNDUyZGI5ODU2ZTY3In0=

Vì để đối kháng với đoàn phần tử trang bị vũ trang thần bí này mà ông ta đã thuyết phục bộ đội biên phòng tham dự lần hành động vây bắt này!

Ads
';
Advertisement
x