Hơn chục con thuyền lớn khác trông thấy đại thành này trên biển, mặt họ biến sắc, vội vàng đánh mũi thuyền quay lại để bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên: "Nếu đã tới rồi, đừng đi vội thế!"
"Trả lời cho ta hai câu hỏi!"
"Một là, có ai quen hoặc từng gặp người này chưa?"
Anh phất tay!
Một luồng thần lực ngưng tụ, hóa ra một bức họa khổng lồ giữa không trung, người trong tranh là Cổ Phàm!
"Hai là, ai biết tung tích của điện Khởi Nguyên!"
"Bất kể là ai, chỉ cần trả lời được câu hỏi của ta, toàn bộ số bảo vật trên thuyền sẽ là của người đó!"
Lời này vừa thốt ra!
Trên con thuyền thành U Linh dài mười vạn mét kia, một nam tử áo gấm cười to: "Ha ha ha ha! Nhóc con, ngươi có tư cách gì mà đòi phân bổ tài nguyên của thành U Linh?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, trên Vực Hải này, chỉ cần là thứ bị thành U Linh nhìn trúng, thì nó sẽ không còn thuộc về ngươi nữa à?"
Giọng Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh: "Không ai biết à?"
Một mảnh lặng ngắt!
"Được! Vậy thì bắt đầu giết thôi!"
"Bắt đầu từ ngươi!"
Anh xác định mục tiêu là nam tử áo gấm!
Dậm chân một cái, anh bay lên không trung, đang bay lên được mười mấy mét!
Phụt!
Một tiếng trầm muộn vang lên.
Rơi xuống Vực Hải!
Sau một hồi im lặng, nam tử áo gấm cười to: "Ha ha ha ha! Thằng ngu ở đâu đến đây vậy?"
"Đây là Vực Hải! Trên Vực Hải, tu võ giả không thể phi hành, hay nhảy xa!"
Tu võ giả trên hơn chục chiếc thuyền khác cũng không nhịn được bật cười!
Loại ngốc như này, đúng là hiếm gặp!
Nhưng đúng lúc này, thành U Linh bỗng chấn động một chút, sau đó là rung mạnh, như gặp phải động đất vậy!
"Gào!"
Một tiếng rồng ngâm vang lên từ dưới Vực Hải.
"Chuyện gì vậy?"
Năm người cảnh giới Thiên Đế ở thành U Linh kinh hồn táng đảm cúi đầu coi!
Dưới Vực Hải, thế mà bộc phát ra một dạo kiếm khí đỏ rực dài cả trăm vạn trượng!
Một kiếm chém thẳng về phía trời cao!
Thành U Linh bị đạo kiếm khí này chém ngay giữa thuyền, con thuyền bị chém làm hai nửa luôn!
Người đàn ông huyết quang cuồn cuộn, tay cầm thanh trường kiếm cổ xưa, bay vọt lên từ dưới Vực Hải!
"Sao có thể chứ!"
Nam tử áo gấm choáng váng.
Lúc nãy, tên nhóc này rơi xuống Vực Hải rồi cơ mà? Đây là Vực Hải đấy! Cho dù là hắn ta rơi xuống, thì cũng thập tử vô sinh, sao tên này vẫn còn sống vậy?
Lại còn từ dưới đáy biển lao lên, xong một kiếm bổ đôi thành U Linh?
'Ai có thể cho hắn biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?'
Nam tử áo gấm gào thét trong lòng!
Xoẹt!
Một đạo huyết quang lướt qua!
Trong đầu nam tử áo gấm nhớ lại một câu: "Vậy thì bắt đầu giết đi! Bắt đầu từ ngươi!"
Cái đầu lăn lông lốc!
Thần hồn đang định lao ra, lại kinh hãi phát hiện!
Trong cơ thể người thanh niên trước mặt, tỏa ra khí Hỗn Độn, trùm lên cơ thể hắn ta!
Ong!
Cơ thể máu thịt, trực tiếp bị cắn nuốt!
Chỉ còn lại một bộ thi thể khô quắt, rồi hóa thành tro!
"Ngươi... cắn nuốt... thể chất Hỗn Độn?"
Bốn người cảnh giới Thiên Đế khác, cứ như gặp quỷ vậy!
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, anh khẽ quát: "Tiểu Tháp! Bao phủ con thuyền này cho tôi! Tất cả mọi người, tôi đều muốn luyện hóa hết!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất