"Ồ? Ngươi còn có bản lĩnh này à?" Thạch Linh Lung rất ngạc nhiên. 

 

 

Diệp Bắc Minh không nói gì! 

 

Anh lặn sâu xuống lòng đất! 

 

Thạch Linh Tung nằm trên lưng Diệp Bắc Minh, một mùi hương nam tính phả vào mặt! 

 

Trong đầu Thạch Linh Lung bất giác nhớ đến hình ảnh giữa Diệp Bắc Minh và em gái Thạch Song Song, hơi thở trở nên gấp gáp! 

 

"Long mạch! Thấy rồi!" 

 

Diệp Bắc Minh nheo mắt. 

 

Phía trước. 

 

Chính là dưới lòng đất sâu thẳm của Lăng Tiêu Thần Triều, hàng chục ngàn long mạch bị xích vàng xích lại, tất cả bị nhốt dưới lòng đất của Lăng Tiêu Thần Triều! 

 

"Trời ơi! Chỗ này ít nhất cũng phải tám chín mươi nghìn cái long mạch, dưới lòng đất của Lăng Tiêu Thần Triều nhiều long mạch thế này á?" 

 

"Hơn nữa, mỗi cái long mạch đều bị người ta dùng xích xích lại!" 

 

Thạch Linh Lung khiếp sợ: "Nhiều long mạch thế này, không thể có chuyện chúng tự tập trung ở đây!" 

 

"Lăng Tiêu Thần Triều đã giết bao nhiêu sinh linh, mới gom được đống long mạch này vậy?" 

 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước! 

 

Năm ngón tay nắm lại trong hư không! 

 

Lửa Phần Thiên bùng cháy! 

 

... 

 

Cùng lúc đó, Lăng Tiêu Thiên Cung. 

 

Thái Sơ Huân Nhi đi tới trước phòng giam của Chu Nhược Giai và Lạc Dao: "Các ngươi vẫn ổn chứ?" 

 

Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Dao nổi lên tơ máu: "Hơn mười triệu đệ tử của Thái Thượng Tông đã chết dưới tay Lăng Tiêu Thần Triều các ngươi!" 

 

"Ngươi không cần giả nhân giả nghĩa! Nước mắt cá sấu ở đây!" 

 

Thái Sơ Huân Nhi cúi đầu: "Xin lỗi! Ta không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy!" 

 

"Dù các ngươi nghĩ về ta như thế nào, ta cũng sẽ không để gia gia ta tiếp tục sai lầm nữa!" 

 

"Bây giờ ta sẽ thả các ngươi đi!" 

 

Nói xong. 

 

Thái Sơ Huân Nhi tiến lên! 

 

Hòng phá phong ấn nhà giam! 

 

Một quầng sáng lóe lên, Thái Sơ Huân Nhi bị hất văng về sau! 

 

"Phụt..." 

 

Hộc ra một ngụm máu! 

 

"Ngươi không cần phí sức đâu! Nhà giam này bị Tà Thiên Đế hạ cấm chế, ngươi không thả được bọn ta!" Cuối cùng, Lạc Dao đã dao động. 

 

Thái Sơ Huân Nhi cắn răng. 

 

Lấy ra một trận bàn Bát Quái trong nhẫn trữ vật ra: "Vật này là mẹ ta để lại cho ta, Thái Hạo Bát Quái Bàn!" 

 

"Nó có thể giúp di chuyển trong hư không trong chốc lát, tuy nơi này đã bị gia gia ta phong ấn, nhưng ta dùng trận bàn này, vẫn có thể đưa các ngươi đi!" 

 

Lạc Dao nhíu mày: "Tại sao?" 

 

Thái Sơ Huân Nhi hỏi: "Tại sao gì?" 

 

Lạc Dao nói: "Tại sao phải giúp bọn ta? Ngươi là người của Lăng Tiêu Thần Triều!" 

 

"Lăng Tiêu Thần Triều và Thái Thượng Tông, đã kết nên mối thù sâu như biển, điều gì khiến ngươi giúp kẻ thù của mình vậy?" 

 

Thái Sơ Huân Nhi lắc đầu: "Tu võ! Là tu cái tâm của mình!" 

 

"Ta không muốn nhìn thấy ông nội ta, sai lại thêm sai!" 

 

Nói xong, Thái Sơ Huân Nhi khởi động Thái Hạo Bát Quái Bàn! 

 

Ong! 

 

Một quầng sáng vàng bùng lên, bao phủ lấy nhà giam đang nhốt hai người! 

eyJpdiI6InJ2NjNSVnpJbEtXclRKYU9VK3RsZlE9PSIsInZhbHVlIjoiT3dUUFF5M0xrd0RYaFd3Rmp4OHRpeUc0ekRpeDIrdjBwclgrMmtSQkhoVEc2RzdTdW9NSW8wM3pMaDhKYk5jWCIsIm1hYyI6ImY0YTQzMzU1MjExNmYwNWJiYzQxZWZmMGJjNWNlNjYyNThkZTI1ODJkYmFkNWM5ZDQ5NWY1MzAyMzk1ZDVjMjAifQ==
eyJpdiI6Ikd6a0E5TjVHMHgyU0JncmZXUDVuYnc9PSIsInZhbHVlIjoiOVExNlFBYWFDRHZMSlR5a2RKNW9nb0F6QXNTS2RJcVZzdmdOMWY1TlJPSEJvNEZBdTlcL1RQQjArM3FXeVwvaDlrZVdCR1lhN3dOTU1URVp5NUhYZ2M3WkpGNGJUTXUrUkpESDdTMUlcL3hxR2RBQm5BSHQrUnhwZzZwdUg0ZUJMbG1IYzd5MzFCRml5R1d5WjFlVytPbFhXNGxNQW55UWozZnJhaUVnaVhKeVVRPSIsIm1hYyI6Ijc1NTJjMWZhM2E0ZWExMjAwZGQ4ZTg3OWRlOTM3NjViOWQ4ZDliYjg2MTU0NGE5YzhkYWM3ZTcxMzhmMjJjNjcifQ==

Ads
';
Advertisement
x