Lời này vừa thốt ra! 

 

Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật: "Bà nói gì cơ?" 

 

"Sư phụ của bà, là ai?" 

 

Liễu Như Yên ngẩng đầu lên, mắt vẫn đầy tơ máu: "Thái Thượng Tông đã bị diệt! Ngươi hỏi tên sư phụ ta làm gì?" 

 

Giọng Diệp Bắc Minh khá vội: "Chuyện này rất quan trọng với tôi!" 

 

"Sư phụ của bà tên là gì? Tên đầy đủ!" 

 

"Nói cho tôi biết đi!" 

 

Anh bỗng nóng nảy! 

 

Khiến Liễu Như Yên hơi kinh ngạc, bà ta nhíu mày, nhưng vẫn trải lời: "Sư phụ của ta, tên là Liễu Như Khanh!" 

 

"Ta là cô nhi, sau khi được người nhận nuôi, ta luôn đi theo sư phụ!" 

 

"Ta nhớ lần đầu tiên gặp sư phụ, là ở bên bờ sông, trời đổ mưa nhỏ, sư phụ chăm chú nhìn vào mặt nước..." 

 

"Miệng lẩm bẩm, trời xanh chờ mưa bụi, còn ta đang đợi chàng!" 

 

"Tiểu sư đệ, em đang ở đâu?" 

 

"Vì thế, sư phụ đặt tên ta là, Như Yên! Ta theo họ sư phụ!" 

 

"Má nó..." 

 

Trái tim vừa được tái tạo của Diệp Bắc Minh suýt thì bật ra khỏi lồng ngực! 

 

Sư phụ của Liễu Như Yên, lại tên là Liễu Như Khanh? 

 

Nếu, tên của sư phụ Liễu Như Yên và tên của Thất sư tỷ, chỉ là trùng hợp! 

 

Vậy câu thơ, trời xanh chờ mưa bụi, còn ta đang đợi chàng? Là sao? 

 

Đây là câu hát trong bài ca mà Thất sư tỷ thích nhất lúc ở trái đất! 

 

Tuyệt đối không thể là trùng hợp! 

 

"Tứ sư tỷ, sống ở quá khứ! Trở thành thánh nữ của Tử Phủ Thánh Địa!" 

 

"Thất sư tỷ, cũng sống ở quá khứ? Lập nên Thái Thượng Tông!" 

 

"Tiểu Tháp, rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ tất cả là luân hồi thật sao?"

Lăng Tiêu Thần Triều. 

 

Cung điện cổ xưa kéo dài cả triệu dặm, phóng mắt nhìn, tường thành hoàng cung uốn lượn như Vạn Lý Trường Thành! 

 

Nhìn không thấy điểm cuối! 

 

Nơi sâu nhất hoàng cung, lực lượng pháp tắc như ẩn như hiện! 

 

Có một ngọn núi cổ cao hàng triệu mét, xông thẳng lên bầu trời! 

 

Đứng trên đỉnh núi này, có thể quan sát cả bầu trời! 

 

Cái tên Lăng Tiêu, chính xuất phát từ đây! 

 

Bên trong Lăng Tiêu Thiên Cung. 

 

"Lão già, ông nhát thế!" 

 

Một chàng trai trẻ lên tiếng, người đó chính là Đế Thiên, giọng nói phát ra từ cổ họng khàn đặc: "Nếu lúc đó ông cường thế ra tay, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ chết, ông cũng chiếm được cơ thể của một thể chất Hỗn Độn!" 

 

"Đáng tiếc! Ông sợ sệt quá!" 

 

"Ông sợ chết! Ông sợ ông mà chết thì sẽ chẳng còn gì cả, nên đến dũng khí ra tay cũng không có!" 

 

Trên đỉnh cao nhất của Lăng Tiêu Thiên Cung. 

 

Một lão giả ngồi đó! 

 

Thái Sơ Phá Cổ! 

 

Mặt ông ta đen kịt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đế Thiên: "Bớt nói mát đi! Ngày xưa, nếu không tại lão phu vứt bỏ tà niệm trong người, thì cũng sẽ không sinh ra Tà Thiên Đế ngươi!" 

 

"Lần này, nếu không tại ngươi cướp mất thi thể của Đế Thiên, thì lão phu đã có cơ hội dung hợp thể chất Hỗn Độn rồi!" 

 

"Tất cả là lỗi của ngươi!" 

 

Thái Sơ Phá Cổ gào lên! 

 

"Ngoan ngoãn núp trong Tà Phong Cốc của ngươi đi! Chạy ra ngoài làm gì? Đồ khốn! Chẳng lẽ ngươi muốn lão phu tự tay diệt ngươi à?" 

eyJpdiI6IkRjK3dSaWZTSDNZcWd6cm9ST2l4Ync9PSIsInZhbHVlIjoiTGZtK21JTmhoNHBOVVBcL01LaFhTSW5yZGhhSWVGRzdcL3VmeUM2TzBEa2tJWTErajJTOW1wWCtqOWxZU2RLdVBIIiwibWFjIjoiZDRkNjhiYzQ3ZmZjYjI4ZGM1ZGRmZmZmYWFlYWI5MzQzMGE3MmRiZDM4MjJhYzg5MGI2ZjM1ODUwODhhNGIxNSJ9
eyJpdiI6Ijl5MUlpTzVHOXd0SHZlTWhoRTVvZ3c9PSIsInZhbHVlIjoicHh3N2hDTGd0UGFJTVM3UzgzNWM5Y0pud1VXNEdaMTZjR3VtZFRRb1wvQmU5RFErNVZ1RUdRaTJcL3V1RXA1elJQRTRLelwvdnpKQWRPSmtlSXNiNXE1YWs3anlVdzd4NDJoNmx4eXd4aE9EeXdjbGJLaThpbmpOQ0NJcjRVSVJRdXZCcG9xeVd6VGVKQzFWazE5QmVjQjBRPT0iLCJtYWMiOiJkNDI2ZmRjZjRkN2JlNjJlNDQ4YmVlZjg4NTgwM2ZlNzc0YjFmMjUxYTQ5N2EyZWU1OTJmYTFjMzk2Mjc2YTk4In0=

Vèo!

Ads
';
Advertisement
x