Mắt Bắc Minh Vô Cấu hơi đỏ lên.
Thậm chí, giống như muốn khóc: "Một ngày! Tùy anh mấy lần cũng được! Đây đã là giới hạn của tôi rồi!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Cô đang nói cái gì vậy?"
"Với lại, sao cô siết chặt tay thế?"
"Hả?"
Bắc Minh Vô Cấu ngẩn ra, khẽ há chiếc miệng xinh xắn!
Diệp Bắc Minh nói: "Chẳng phải cô muốn trao đổi sao? Ta thấy chiếc nhẫn trữ vật của cô dáng vẻ cổ kính, có vẻ không tệ!"
"Hả?"
Bắc Minh Vô Cấu ngây ra!
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào vấn đề: "Thế này nhé, đưa chiếc nhẫn trữ vật của cô cho ta!"
"Bên trong có bảo vật gì, giao cả cho ta!"
"Đệm cói, cô muốn ngồi cái nào thì ngồi cái đó?"
"Hả?"
Miệng Bắc Minh Vô Cấu càng há to!
Lẽ nào… cô ta hiểu lầm rồi? Người này căn bản không có suy nghĩ đó!
Cái gì mà một lần, hai lần… một ngày tùy ý mấy lần, đều do cô ta tự tưởng tượng ra!
"Á!"
Vỡ lẽ mọi chuyện, Bắc Minh Vô Cấu xấu hổ che mặt, chẳng dám nhìn ai!
Diệp Bắc Minh có chút cạn lời: "Cô nương, nếu cô không đổi thì đừng phí thời gian của ta!"
"Ta đổi!"
Tim của Bắc Minh Vô Cấu đập thình thịch, cô ta ném chiếc nhẫn trữ vật của mình ra, vù một cái đã chạy mất!
Cô ta tìm ngay chỗ xa Diệp Bắc Minh nhất mà ngồi, ngộ nhỡ Diệp Bắc Minh phản ứng lại, biết cô ta vừa nói tới chuyện gì thì…
'Xấu hổ chết mất! Bắc Minh Vô Cấu, trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế!!! Trời ơi!!!'
Hồi lâu vẫn không sao bình tâm lại nổi!
Diệp Bắc Minh đón lấy chiếc nhẫn trữ vật.
Cúi đầu nhìn qua mấy lượt, trên nhẫn có một đường phù điêu hoa văn rồng, không chỉ sinh động như thật, thậm chí mơ hồ như còn đang chuyển động!
'Loại nhẫn trữ vật này hiếm gặp thật, ra ngoài nghiên cứu thêm một chút!'
Hắn cất nhẫn trữ vật vào.
Trong lòng khẽ động, nhìn về đám tu võ giả còn lại: "Vẫn còn 26 cái đệm cói, ai trả giá cao thì được!"
"Diệp công tử, ở đây ta có 379 chiếc nhẫn trữ vật, bên trong có bao nhiêu tài nguyên ta cũng không rõ!" Một ông lão kích động bước lên, lôi ra một lèo cả đống nhẫn trữ vật.
Màu vàng, màu bạc, màu hồng, màu xanh...
Đá quý, pha lê!
Đủ mọi màu sắc, thứ gì cũng có!
"Nhưng ta có thể đảm bảo, những chiếc nhẫn này đều là của tu võ giả từ cảnh giới Đại La trở lên!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được! Ông có thể chọn một cái đệm cói ngồi xuống!"
"Đa tạ! Đa tạ Diệp công tử!"
Ông lão kích động đến phát khóc.
Thậm chí, còn dập đầu với Diệp Bắc Minh mấy cái rồi mới chọn một cái đệm cói, kích động ngồi xuống!
Phải biết, với thực lực của ông ta, căn bản không có tư cách tranh đoạt được một cái đệm cói!
"Diệp công tử, ta có năm trăm chiếc nhẫn trữ vật, trên thì cảnh giới Đại La, dưới thì cảnh giới Đạo Kiếp… đều là cướp được dọc đường!"
"Diệp công tử, ta cũng có hơn năm trăm chiếc nhẫn trữ vật!"
"Diệp công tử, ta có bảy trăm ba mươi sáu cái…"
Chưa đầy mười lăm phút!
26 cái đệm cói còn lại đều được Diệp Bắc Minh "đấu giá" hết!
"Nhiều vậy sao?"
Trước mặt Diệp Bắc Minh, chất đống hơn mười nghìn chiếc nhẫn trữ vật.
Chủ cũ của chúng ít nhất đều là cảnh giới Đạo Kiếp, cảnh giới Đại La!
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày, liếc sang Bắc Minh Vô Cấu đang ngồi trên đệm cói, mãi chẳng nhập định nổi!
"Bắc Minh cô nương, những người kia ai cũng phải mấy trăm chiếc nhẫn trữ vật!"
"Còn cô chỉ đưa một chiếc nhẫn trữ vật, có phải ta bị lỗ không?"
"Anh…"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất