Giọng Tà Thiên Đế vang lên từ cổ họng hắn ta: "Tiến vào Tà Phong Cốc! Ta muốn chiếm đoạt thân thể hắn!" 

 

"Đến lúc đó, trên trời dưới đất, chỉ mình ta là độc tôn!" 

 

"Sẽ không còn ai cản nổi ta nữa! Đồ nhi, vi sư sẽ nhớ ơn ngươi, đến khi đó sẽ tặng ngươi thể Đại Đạo này để song tu, vi sư cũng có thể kéo ngươi lên cảnh giới Thiên Đế!" 

 

Đoạn Vô Song có chút kích động: "Được! Cảm ơn sư phụ!" 

 

Vừa dứt lời! 

 

"Cẩn thận!" 

 

Tà Thiên Đế gầm lên. 

 

"Cái gì?" 

 

Đoạn Vô Song ngây người ra. 

 

Ngay giây sau, hắn ta đã hiểu Tà Thiên Đế muốn nói gì! 

 

Xoẹt! Không gian trước mặt bị xé toạc, một bóng người lao ra từ hư vô, tung ra một cú đá thẳng vào ngực Đoạn Vô Song. 

 

Rắc! một tiếng nghèn nghẹt! 

 

Nặng nề! 

 

Xương sườn trước ngực Đoạn Vô Song trực tiếp gãy nát. 

 

"A! Phụt!" 

 

Một ngụm máu tươi phun ra. 

 

Đoạn Vô Song lăn nhào, như một ngôi sao băng rơi thẳng xuống đất! 

 

Ầm! 

 

Từ độ cao mấy chục nghìn mét, hắn cắm thẳng xuống lòng đất, nổ vang như động đất! 

 

Bụi mù cuồn cuộn bốc lên trời! 

 

"Muốn chạy? Chạy tiếp cho ta xem!" 

 

Một tiếng gầm phẫn nộ tột cùng! 

 

Gàooo! 

 

Trên bầu trời, hiện ra một hư ảnh Tổ Long chín đầu màu đen, theo bóng Diệp Bắc Minh ập xuống mặt đất: "Ngươi động đến ai mà không được? Nhược Giai mà ngươi cũng dám động vào? Ngươi không biết cô ấy là giới hạn lớn nhất của ta sao?!!!" 

 

"Đừng mà..." 

 

Đoạn Vô Song sợ đến ngây ra, suýt ngất đi! 

 

Đúng lúc Diệp Bắc Minh sắp nghiền nát hắn ta! 

 

"Tiểu tử, nếu ngươi dám hủy thân xác tên này, cô ta cũng chết theo!" 

 

Giọng Tà Thiên Đế bùng phát từ cổ họng Đoạn Vô Song! 

 

Ánh mắt Đoạn Vô Song chợt đờ đẫn! 

 

Tiếp đó trở nên tàn độc, lạnh lẽo, Tà Thiên Đế đã tiếp quản thân thể này. 

 

Hắn ta vung tay lên, một tòa tháp chín tầng chắn trước mặt hắn ta! 

 

Tòa tháp ấy. 

 

Căn bản không đỡ nổi một đòn của Diệp Bắc Minh. 

 

Nhưng. 

 

Trong tháp có một bóng người bị phong ấn, chính là Chu Nhược Giai! 

 

"Ngươi muốn ngọc vỡ hay ngói lành?" 

 

Tà Thiên Đế nheo mắt lại! 

 

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh dừng lại, giọng nói lạnh thấu xương: "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, thả Nhược Giai ra!" 

 

"Ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ngươi muốn giết ai thì cứ việc! Không liên quan đến ta!" 

 

Gió lạnh bốn bề rít qua, như lời thì thầm của tử thần. 

 

"Ha ha ha ha!" 

eyJpdiI6IkhYcG94aHlqQm14MTdOQ1JZcWVLMXc9PSIsInZhbHVlIjoiMGdzTStkS0prQ3lBalVNM1hGQkZrTkdwNlVidXFqKzloSmlCWUdEZXMrZnVYcUtTXC9nc2N1aG9CbHFtVElYVmMiLCJtYWMiOiI2ZDA3ZjUyYjJkZmNlZTMyNDg5ZWFhMmRhNjJhMDA5YTFkYjgwZjgyNjc5MjA1N2NlOWQ4ZTkzOGRhNTZkMWFlIn0=
eyJpdiI6Im9uVFJaTnNDcHBNZ3k3OVBGXC9ZZW9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNSOTVRcEVQZ0lsUVwvZjN6Rk5oZWdVR0dkRFBocEtzZ1FsMDBpdmVIaFE3OUpxTzhBOWhiNFwvWTROd3ZEMHlGazMwYUtGTkcyU0h3XC9CRWFkWnhZVlBBOU0yS29YbUlFV1hFcTh4Y3ZcL01DM0NlaHh3Q0ljbm0yWmVNNEs4V255cmFJR2xpbzY2ZHhSa0ZSb2NsNWttcWpjaThBZzNUTFVxc2ppUmE5U2wydG80XC9IN3NEaHd5aWZVY3l3UERBZjE2R0U2dzNod296Y1VEWThHaFwvY0ZFQWRSeFhVMTZGOHl4SmtYUzhZT1dVY3BZVk5OWjNjSHREU1ZvenJDU1pycFwvRFRZMlVJOXdHTzk0dzQxc3U4OXJkcU9WSWEwN0VHd1BEQ3RIWVlpV3BwWkNuNWswSSttYVFJY0ltbWppK2thKyIsIm1hYyI6IjgzMmM2NGExNWRmZjRmZGYwYWFkOWY0NjcxYzM5ZjNkZWU3ODUyYzBjZTdhNDRmZDFmMmQyODIxNzBiNjM4MDYifQ==

"Vĩnh viễn không thể hủy hoại người mình yêu. Tiểu tử, bổn đế nắm thóp ngươi rồi!"

Ads
';
Advertisement
x