Diệp Thiên Chỉ khẽ điểm một cái, một thanh bảo kiếm đỏ rực bay ra khỏi nhẫn trữ vật!
Một thanh âm ngân vang, tiếng phượng hoàng hót vang tận chín tầng trời!
Lấy Diệp Thiên Chỉ làm trung tâm, một luồng sóng khí kiếm đạo ầm ầm bộc phát, khuếch tán ra hết vòng này đến vòng khác!
Điều khó tin hơn là, sau lưng Diệp Thiên Chỉ hiện lên ảo ảnh một con Phượng Hoàng đỏ rực!
"Kiếm của ta, tên là Chu Tước!"
Chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Ngươi, rút kiếm đi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Kiếm của ta mà bay ra, ắt phải thấy máu!"
"Thôi không cần đâu, kẻo làm ngươi bị thương!"
Diệp Thiên Chỉ nổi khùng: "Ngươi! Nói! Gì! Cơ?"
"Đệt! Tên kia, ngươi kiêu ngạo quá rồi đấy!"
"Diệp sư tỷ, dạy cho hắn một bài học đi!"
Xung quanh kiếm đài, mọi người ầm ĩ cả lên!
Diệp Thiên Chỉ lạnh lùng nói: "Ta chỉ cho ngươi một cơ hội! Một là, ngươi rút kiếm!"
"Không thì, lăn xuống khỏi kiếm đài đi!"
"Diệp Thiên Chỉ ta đứng trên kiếm đài, không bao giờ đánh kẻ tay không cầm kiếm!"
Diệp Bắc Minh hơi bất lực.
Sao lắm quy củ thế!
"Thôi được rồi!"
Anh gật đầu.
Anh quay người, bước đến rìa kiếm đài!
Mọi người sửng sốt!
Kể cả Đoạn Vô Song và Lạc Dao cũng hơi bất ngờ: "Chẳng lẽ tên này chịu thua rồi hả?"
"Ha ha ha! Mới vầy đã chịu thua!"
"Hóa ra tên này chỉ mạnh miệng thôi!"
"Cút xuống đi! Dù ngươi có thể leo lên Thái Thượng Thiên Giai trong vòng hai bảy giây, nhưng về mặt kiếm đạo, ngươi mãi mãi không bằng Diệp sư tỷ đâu!"
"Cút xuống đi, cút xuống đi, cút xuống đi!"
Rất đông người hô!
Tiếng hô rợp trời!
Diệp Thiên Chỉ cũng nhíu mày, nghĩ thầm: 'Chẳng lẽ tên này nhận thua thật?'
'Hắn định cút xuống khỏi kiếm đài trước mặt mấy triệu người thế này á?'
'Một người đầy kiêu hãnh như vầy, người đã leo lên đỉnh Thái Thượng Thiên Giai trong vòng hai mươi bảy nhịp thở, thế mà lại nhận thua thế này ư?'
Không chỉ Diệp Thiên Chỉ!
Rất nhiều người cũng có chung nỗi nghi hoặc này!
Dưới ánh nhìn chăm chú của bao người!
Diệp Bắc Minh đi tới rìa kiếm đài, anh dừng bước!
Cúi đầu, nhìn xuống.
Đưa mắt nhìn một lượt!
"Hắn đang làm gì vậy?"
Khi mọi người còn đang nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Chọn ngươi đi!"
Đầu ngón tay điểm nhẹ, một luồng lực bắn ra!
Xung quanh kiếm đài có rất nhiều kiếm cùn, kiếm gãy, kiếm gỉ, một thanh đoản kiếm đầy vết gỉ sét trong đám này bay lên, rơi vào tay Diệp Bắc Minh.
Anh áng chừng chút, cũng được!
Giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh quay người, tay cầm đoản kiếm chĩa thẳng vào Diệp Thiên Chỉ: "Được rồi, bây giờ trong tay ta có kiếm rồi đây!"
"Ngươi, có thể ra tay rồi!"
Anh vừa nói xong!
"Vãi chưởng..."
Mọi người há hốc miệng!
Trên Kiếm Sơn, mấy triệu đệ tử ngây người đứng yên tại chỗ, mắt dại ra.
Cả đám ngây ngốc nhìn! Đây đâu còn là kiêu căng nữa, đây phải gọi là ngông cuồng!!!
Ngông cuồng đến cực điểm!
"Tên này... dám thật này!"
Đoạn Vô Song chết lặng.
Lạc Dao đờ người đứng im tại chỗ, đầu ong ong, nhặt bừa một thanh đoản kiếm, rồi đòi tỷ thí với Diệp Thiên Chỉ ư?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất