Ánh mắt dừng lại trên người Cơ Thi Thi! 

 

 

Già Lam ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện lên tia hy vọng: "Vị cô nương này, cô biết thứ này sao?" 

 

"Nó gọi là quỷ sương? Vậy thì chắc chắn cô biết cách cứu mẹ tôi đúng không?" 

 

Cô vội vàng chạy tới, túm lấy cánh tay Cơ Thi Thi như thể tóm lấy cọng rơm cứu mạng! 

 

Cơ Thi Thi bị cô túm lấy, cảm thấy hơi đau: "Già Lam cô nương, tôi quả thực đã từng nhìn thấy thứ này!" 

 

"Lúc trước tôi tiến vào Quy Khư, thứ này chỉ có Quy Khư mới có!" 

 

"Hơn nữa, chúng tôi cách quỷ sương rất xa, người đi cùng chỉ không cẩn thận bị nhiễm một tia quỷ sương mà thôi, thần hồn liền bị dẫn đi mất!" 

 

Cơ Thi Thi giải thích. 

 

Già Lam đột nhiên hiểu ra: "Đúng rồi, chính là như vậy!" 

 

Cô gật đầu tuyệt vọng: "Mẹ tôi nói rằng huyết mạch của tôi rất đặc biệt, cần một thứ để có thể giúp tu vi của tôi tăng lên nhanh chóng!" 

 

"Cho nên bà ấy đã ra ngoài một chuyến!" 

 

"Lẽ nào bà ấy đến Quy Khư? Sau khi bà ấy trở về, rất nhanh liền bị như thế này!" 

 

Cơ Thi Thi cau mày: "Không đúng! Nếu Thần tiền bối tiếp xúc với quỷ sương, thần hồn phải bị dẫn đi ngay lập tức mới phải!" 

 

"Làm sao có thể trở về nhà họ Thần được?" 

 

Lúc này. 

 

Một giọng nói lại vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh: "Bổn tháp biết rồi, chứng ly hồn!" 

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động: "Tiểu Tháp, là sao?" 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Sau khi thần hồn của một người bị dẫn đi, nếu trong lòng họ vẫn còn chấp niệm, bản thể và thần hồn tuy tách rời!" 

 

"Nhưng lại vì chấp niệm mà vẫn có liên hệ nào đó." 

 

"Thần Nguyệt Quỳnh chính là như vậy. Bà ấy quá lo lắng cho con gái, cho nên dù thần hồn đã bị quỷ sương dẫn đi, thân thể vẫn dựa vào chấp niệm mà trở về nhà họ Thần!" 

 

Vừa nói. 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhắc nhở hắn một câu: "Tiểu tử, còn nhớ lần trước cậu vào Quy Khư không?" 

 

"Trước khi tiến vào không gian Hỗn Độn Tử Khí, có rất nhiều thi thể lơ lửng trên không!" 

 

Diệp Bắc Minh nhướn mày: "Tiểu Tháp, ý ông là?" 

 

"Những thi thể đó, đều là bị quỷ sương lấy đi hồn phách?" 

 

"Chính xác!" 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục xác nhận suy luận của Diệp Bắc Minh). 

 

Diệp Bắc Minh đột nhiên hiểu ra. 

 

Thì ra là vậy! 

 

Chẳng trách những người đó không có vết thương bên ngoài nào! 

 

Quần áo của họ không bị hư hại gì, nhưng tất cả đều đã chết! 

 

Thì ra là hồn phách đã bị lấy đi! 

 

"Tiểu Tháp, bà ấy còn có thể cứu được không?" 

 

"Có lẽ vẫn còn hy vọng!" 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ vài giây rồi nói: "Theo lý mà nói, sau khi thần hồn bị quỷ sương dẫn đi, thân thể sẽ chết ngay lập tức!" 

 

"Thân thể Thần Nguyệt Quỳnh vẫn còn chút sức sống, quỷ sương vẫn bao phủ thân thể bà ta. Điều này có nghĩa là thần hồn của bà ta hẳn vẫn đang lang thang ở nơi bị dẫn đi!" 

 

"Nếu bây giờ chúng ta đi một chuyến, nói không chừng vẫn có cơ hội cứu người!" 

 

"Tiểu tử, thử nghĩa địa Hỗn Độn của cậu xem!" 

 

Diệp Bắc Minh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. 

 

Đúng! 

eyJpdiI6IkZTaWtlRjg1blVcL05saFM5VmxYRXJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik8xdG00T2d6SFEyTFp5MnR5MlNPUUl5V3FJTXk2SGo4MGM4XC90bFliVVN5Y3FHVko5S2RtOWRNNlRMTE5jcURTIiwibWFjIjoiOTY1YzNmYzhkZTcyMTkzNDJjNWI4ODhjMzhkOTc0N2JlNGJlMDY5NmQ2MWE1OWMwNDFiM2E3M2Y3ZTE5ZTJhNCJ9
eyJpdiI6Ikc4dkRYN3owV2pYZVdWZTllXC94Wkx3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdLQUpmU1RyemNENGxUeVlNYXA0UU5rRWRKRU5FZzRXQjJoNkx1a2U2S1pcL0g0amt5TlJSVzVUdEh3YlJGRUdpaktVUGNlQkpOK1RZbEdcL0ZlY1hUV3VzTEg4TExOUVJ1dHV3dVpOWFNJdEVnZHhWVzNwS3lxbldvRGZ1bSs4MTN5dWtKaEJvXC9wNCtxXC9ON3FYeFNkcHFCNVh4TWNLR1JBZUlmMEtxcTJqNHF3T056MDhjZkp3N0VzRTVYS1h4YU8iLCJtYWMiOiJmMjI3MDcwMTQ2ZjVkNGM1ZDM1Mjk5ZTAwMWY1MzFjNjE2MzljNzgwZWZkNmI5NTZlZDk2Mzg2YjkzMDU4ZjlkIn0=

Ads
';
Advertisement
x