Tô Anh Kiệt điên lắm rồi.
Ông ta đánh ra ba đòn liên tiếp, khắp ngọn núi thần chấn động!
Chỉ có mỗi tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở trên mặt thần tuyền là không lay động tí gì!
Trông thấy cảnh này, Tô Anh Kiệt chết lặng!
Phập! Phập! Phập!
Châm vàng tiếp tục đâm vào!
"A! Đừng mà... Diệp Bắc Minh... à không, Diệp công tử, tôi biết sai rồi, tôi biết sai thật rồi!"
Tô Nguyệt thảm thiết xin tha: "Tha cho tôi đi... cầu xin anh tha cho tôi đi!"
"Không... giết tôi đi! Giết tôi đi cũng được!"
"Diệp công tử, chuyện này thật sự không liên quan tới tôi! Tôi còn chưa kịp làm gì Chu cô nương... mọi việc đều do bà già kia làm!"
Nghe thấy câu này!
"Tô Nguyệt, ngươi to gan!"
Nét mặt Tô Anh Kiệt thay đổi: "Còn không mau im miệng! Sư tổ mà ngươi cũng dám phỉ báng à? Cho dù ngươi chết, cũng không được nói sư tổ như thế!"
"Ngươi định kéo nhà họ Tô chết cùng ngươi đấy à?"
Tô Nguyệt sống hay chết, ông ta vốn chẳng quan tâm!
Nhưng.
Tô Nguyệt gọi sư tổ là 'bà già'? Thì đúng là điên rồi!
Lỡ sư tổ mà biết, thì có mà cả nhà họ Tô gặp xui xẻo!
"Chết ư? Lão già kia... ông tu vi Cảnh Giới Đại La kiểu gì vậy! Một cái tháp đá mà cũng chặn đứng được ông!" Tô Nguyệt tuyệt vọng quá, chửi ầm lên: "Bà đây sắp chết đến nơi rồi, bà đây còn quan tâm cái đấy sao?"
"Nhà họ Tô, chết theo ta thì có sao?"
"Nếu không tại bà già chết dẫm kia móc xương đại đạo của Chu cô nương, sao ta lại thảm thế này?"
"Tất cả là tại bà già đó! Con tiện nhân già đó mới là kẻ đầu sỏ!"
Tô Nguyệt hét lên như điên.
Mặt Diệp Bắc Minh lạnh băng: "Nói, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Bà già chết dẫm mà ngươi nói, là ai?"
Tô Nguyệt run lên.
Kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, tôi sẽ nói cho anh biết, chỉ xin anh cho tôi một cái chết nhanh gọn..."
"Được!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt.
Tô Nguyệt vội vàng giải thích: "Diệp công tử! Bạch Dung! Bà ta tên là Bạch Dung! Sư tổ ở Đại La Thiên Cung, một bà già nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi!"
"Chu cô nương thức tỉnh thể chất Đại Đạo, bà ta liền muốn để Chu cô nương làm nữ nhân của cháu trai bà ta, Chu cô nương đã từ chối bà già đó ngay trước công chúng!"
"Kết quả, bà già thối tha đó đã kiếm cớ, vu vạ Chu cô nương vi phạm quy tắc của Đại La Thiên Cung!"
"Sau đó, móc xương Đại Đạo của cô ấy trước công chúng!"
Diệp Bắc Minh cố nén lửa giận: "Bạch Dung đang ở đâu?"
Tô Nguyệt đau đớn nhấc tay chỉ về một phía: "Đằng kia..."
Bùm!
Vừa dứt lời, cơ thể Tô Nguyệt vỡ thành huyết vụ!
Mười ba cây châm vàng bay vào nhẫn trữ vật của Diệp Bắc Minh!
Trong tích tắc ấy.
Diệp Bắc Minh biến mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất