Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: "Đúng! Nhập ma rồi!"
Diệp Bắc Minh nhìn Nguyệt Nghê Thường đang lao tới: "Đường đường là Cảnh Giới Đại La, còn là cung chủ Nguyệt Cung, sao lại nhập ma vậy?"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục quái quái: "Chính vì! Người ta là cung chủ Nguyệt Cung, thân phận cực kỳ cao quý!"
"Không nhiễm một hạt bụi, chưa từng bị người đàn ông nào nhìn thấy thân thể, thế mà còn bị cậu uy hiếp như vậy... cậu còn nhìn sạch bà ta rồi!"
"Chắc là, nhất thời không chịu được kích thích, nên nhập ma!"
"Đệt! Không đến mức đấy chứ?"
Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trịnh trọng nói: "Đương nhiên là có đến mức đấy!"
"Cậu là người hiện đại, thế giới của các cậu tư tưởng cởi mở!"
"Còn đây là Đại La Vũ Trụ, sư tỷ của cổ võ giả! Nữ tử cực kỳ coi trọng danh tiết!"
"Nhất là với nhóm có thân phận, địa vị hàng đầu như cung chủ Nguyệt Cung, tự nhiên bị cậu nhìn hết trơn... nhất thời nghĩ không thông cũng là chuyện bình thường!"
Một người một tháp trao đổi qua thần niệm!
Cuộc trao đổi chỉ diễn ra trong tích tắc!
Mà lúc này, Nguyệt Nghê Thường đã lao đến trước mặt Diệp Bắc Minh.
"Tiểu Tháp, làm sao giờ?"
Diệp Bắc Minh chần chừ: "Vì tôi mà Nguyệt Nghê Thường thành ra thế này..."
"Ngươi! Đã lấy đi trong sạch của ta! Đáng! Chết!"
Kiếm ngọc trong tay chém xuống!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lao ra, chặn lại đòn tấn công của kiếm ngọc!
'Keng' một tiếng, kiếm ngọc gãy.
Nguyệt Nghê Thường thoáng sửng sốt, nhưng vẫn chưa dừng lại, bà ta giơ tay bóp cổ Diệp Bắc Minh!
Bóp mạnh!
Cảm giác hít thở không thông truyền tới!
Tử vong! Lạnh lẽo! Giết chóc!
Đủ loại cảm xúc ập đến!
Diệp Bắc Minh không chần chừ nữa.
Với cái sức này, anh sẽ chết thật đấy!
"Chỉ nhìn một cái thôi mà? Có gì ghê gớm chứ! Đệt!" Diệp Bắc Minh vươn hai tay bóp ngực Nguyệt Nghê Thường.
Một cục mềm mềm!
"Áaa!"
Nguyệt Nghê Thường kinh hãi hét lên.
Vô thức buông lỏng cổ Diệp Bắc Minh ra, bà ta tức run: "Ngươi... vô liêm sỉ!"
Diệp Bắc Minh cũng đang tức điên: "Ông đây không có hứng thú với bà già như bà, là bà tự cởi hết quần áo tắm ở đấy!"
"Tôi chỉ không may trông thấy, má nó, bà nghĩ tôi muốn nhìn bà chắc?"
"Ngươi... phụt!"
Nguyệt Nghê Thường lửa giận công tâm.
Hộc ra một ngụm máu!
Loạng choạng!
Diệp Bắc Minh tiếp tục khiêu khích: "Nếu bà còn dám động tay nữa, tôi sẽ nói hết mọi việc ra ngoài!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất