Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

Nói xong, giọng nói biến mất.  

 

"Anh đang nói chuyện với ai vậy?" Tô Diên nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Người này cứ lẩm bà lẩm bẩm, đang nói cái gì thế?  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Nơi vạn pháp không tồn tại, tôi tìm thấy rồi!"  

 

"Nghĩa địa Hỗn Độn, mở ra cho ta!"  

 

Theo tiếng hô của Diệp Bắc Minh!  

 

Buzzz!  

 

Nghĩa địa Hỗn Độn nứt ra một khe hở, Diệp Bắc Minh bước vào trong đó!  

 

Giây tiếp theo, chỗ miệng vết thương ở tim bắt đầu run rẩy!  

 

Thậm chí.  

 

Không cần Diệp Bắc Minh vận dụng tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Huyết dịch trong cơ thể đã sôi trào, những thứ trông giống tơ máu ở vết thương vội vàng bay ra ngoài!  

 

Khoảnh khắc tiếp xúc với không gian của nghĩa địa Hỗn Độn, nó bộc phát ra một cỗ đế uy cường đại!  

 

Sau đó tan rã trong chớp mắt!  

 

Diệp Bắc Minh đứng đó, anh còn chưa làm gì, đạo thương Đại Đế trong cơ thể đã tự lao ra ngoài!  

 

Xong biến mất hẳn!  

 

"Hửm?"  

 

Diệp Bắc Minh mở to mắt, cứng ngắc đứng yên tại chỗ.  

 

Tô Diên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thật sự là không dám tin vào mắt mình: "Này... sao có thể chứ! Anh mang theo cả một nơi vạn pháp không tồn tại bên người hả?"  

 

"Hơn nữa, cấp bậc của nơi này rất cao, phép tắc Đế Đạo bên ngoài mà bước vào đây!"  

 

"Nhoằng cái đã tan rã!"  

 

"Sao có thể chứ! Anh... rốt cuộc anh là ai?"  

 

Diệp Bắc Minh không có trả lời.  

 

Sau khi đạo thương Đại Đế trên người biến mất.  

 

Máu Hỗn Độn sôi trào, khí Hỗn Độn vốn bị áp chế nhoằng cái đã tuôn ra!  

 

"Thể chất Hỗn Độn! Trời ơi... anh có thể chất Hỗn Độn!"  

 

Tô Diên suýt thì nhảy dựng lên.  

 

Lúc trước, khí tức thể chất Hỗn Độn của Diệp Bắc Minh bị đạo thương cấp Đại Đế áp chế, cô ta không nhận ra!  

 

Giờ.  

 

Cảm nhận được cỗ huyết mạch Hỗn Độn trào ra, cô ta suýt ngất!  

 

Vết thương ở tim Diệp Bắc Minh nhanh chóng hồi phục!  

 

Chỉ trong chớp mắt, một trái tim mọc ra, lỗ hổng ở miệng vết thương khép lại, trông như chưa từng bị thương vậy!  

 

"Sớm biết chữa đạo thương Đại Đế đơn giản thế này, tôi còn chạy làm gì chứ?"  

 

Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay.

"Không ngờ vị diện cấp tám lại có một người mang thể chất Hỗn Độn!" Tô Diên kích động lắm, Diệp Bắc Minh vừa ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, đã bị cô ta nắm lấy cổ tay: "Diệp công tử, anh về nhà họ Tô với tôi đi!"  

 

"Cô không tham gia thí luyện nữa à?"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

Mặt Tô Diên đỏ bừng, đôi mắt đẹp đầy tơ máu: "Thí luyện? Còn thí luyện cái rắm gì nữa!"  

 

Ngay cả một thiếu nữ như cô ta mà cũng phải văng tục rồi!  

 

Thế mới thấy cô ta đang kích động cỡ nào: "Anh có thể chất Hỗn Độn! Thể chất Hỗn Độn đấy!"  

 

"Diệp công tử, anh có biết thể chất Hỗn Độn có ý nghĩa gì không?"  

 

"Cả cái vị diện phía trên, cũng phải chục tỷ năm về trước mới xuất hiện một người có thể chất Hỗn Độn, loại thể chất này hiếm lắm! Trong hàng tỉ người mới có một người á!"  

 

"Chỉ cần anh theo tôi về nhà họ Tô, sau này... ha ha ha... sau này kể cả gia chủ nhà họ Tô, thì cũng phải nể mặt tôi vài phần!"  

 

Tô Diên bắt đầu ảo tưởng.  

 

Cô ta hơi phiêu phiêu rồi đấy!  

 

Diệp Bắc Minh dội luôn một chậu nước lạnh: "Tôi sẽ không đi cùng cô!"  

 

Tô Diên sững sờ, nụ cười cứng đờ: "Vì sao?"  


"Diệp công tử, lẽ nào anh không biết, vị diện phía trên có ý nghĩa gì sao?" 

Advertisement
';
Advertisement