Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

 Tô Diên nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!  

 

"Đoán tiếp đi!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu.  

 

Tô Diên nhíu mày: "Tôi đoán sai rồi à? Thế thì tại sao?"  

 

"Không đúng, ngay từ đầu chắc là anh chưa phát hiện ra bọn tôi! Đợi đã... trừ chúng tôi ra, nhóm người bản địa kia cũng đi vào hang Thần Ma, trong tay họ có hình của anh!"  

 

"Tất cả bọn họ đều tới tìm anh!"  

 

"Cái phân thân kia của anh, nếu không phải Lịch Chuyết ra tay, thì chắc chắn sẽ chết trong tay họ!"  

 

Tô Diên choàng hiểu: "Thực ra phân thân đó là làm để cho những người bản địa đó giết! Đến lúc đó, thanh đế kiếm kia sẽ rơi vào tay nhóm người bản địa đó, một kiện binh khí đại đế..."  

 

Nói tới đây.  

 

Tô Diên chợt ngẩng đầu lên!  

 

Kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Vừa khéo thấy luôn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của anh!  

 

"Sau khi đám người đó lấy được binh khí đại đế, chắc chắn sẽ liều mạng tranh giành! Vì vậy, chắc chắn sẽ xảy ra một trận giết chóc điên cuồng! Cuối cùng chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương!"  

 

Càng nghĩ.  

 

Tô Diên càng thấy sợ: "Đợi mấy người đó chém giết nhau hòm hòm rồi, anh sẽ ra tay làm ngư ông đắc lợi!"  

 

"Chuyện này chỉ có một biến cố duy nhất, đó là Lịch Chuyết ra tay!"  

 

Diệp Bắc Minh cười: "Cô là một nữ nhân thông minh!"  

 

"Đúng vậy, cô đoán đúng rồi, tôi sẽ đỡ tốn công hơn!"  

 

Thấy Diệp Bắc Minh thừa nhận.  

 

Tô Diên hít một ngụm khí lạnh, trong lòng vô cùng chấn động: 'Rốt cuộc đây là một người đàn ông như thế nào vậy? Anh ta chỉ là một người bản địa ở hạ giới thật sao?'  

 

"Trí thông minh yêu nghiệt thế!'  

 

Đây là đánh giá của Tô Diên dành cho Diệp Bắc Minh.  

 

Cái thực lực!  

 

Tâm tính!  

 

Thủ đoạn!  

 

Sự khôn ngoan này!  

 

Dù là ở vị diện phía trên cũng chẳng có mấy ai được như này nhỉ? Chí ít, Tô Diên tự thẹn không bằng!  

 

"Bây giờ cô đã biết, tôi bị thương!"  

 

Diệp Bắc Minh cười ý vị: "Chi bằng bây giờ ra tay, giết tôi luôn!"  

 

"Thanh kiếm này sẽ thành của cô!"  

 

"Ực..."  

 

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Bắc Minh, Tô Diên không khỏi nuốt ngụm nước miếng: "Diệp công tử, ngài đừng nói đùa nữa!"  

 

"Diên Nhi không có bất cứ địch ý nào với ngài! Tôi xin thề với liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, Tô Diên sẽ không ra tay với Diệp công tử!"  

 

Cô ta rất nghiêm túc!  

 

Loại người như Diệp Bắc Minh, trong tay anh có vô vàn con bài chưa lật!  

 

Trở thành kẻ thù của anh, tuyệt đối là ác mộng!  

 

Tô Diên thầm biết rõ.  

 

Nếu cô ta dám ra tay, chắc chắn sẽ sống không quá mười giây!  

 

Không đùa đâu!  

 

"Cô là một người phụ nữ thông minh!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, vung tay lên.  

 

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo...  

 

Bốn phương tám hướng, dưới đất, trên tường, trong hư không, các hạt châu màu đen bay ra, chi chít!  

 

Chừng hơn một ngàn viên!  

 

Mỗi viên đều ẩn chứa khí tức khủng bố!  

 

Thậm chí.  

 

Đến cả mặt đất xung quanh Tô Diên, cũng bay ra không dưới mười hạt châu màu đen: "Đây chính là Hỗn Ma Sát mà anh nói à? Không phải anh bảo chỉ có hơn một trăm quả thôi à..."  

 

"Chỗ này, phải hơn một nghìn quả á..."  

 

Diệp Bắc Minh cất Hỗn Ma Sát đi.  

 

Thản nhiên bật ra một câu: "Cô đã nghe câu này bao giờ chưa?"  

 

Tô Diên ngẩn ra: "Câu gì?"  

 

Diệp Bắc Minh nói: "Người đàn ông càng đẹp trai, càng giỏi lừa người!"  


Tô Diên: "..."

Advertisement
';
Advertisement