Trong lòng tràn đầy tĩnh lặng, mình đường đường một lục phẩm Khai Thiên, chạy đến Thần Binh giới, lại phải đi như tặc vậy, thật là nhục nhã thân phận.
Ngoài phủ thành chủ phòng giữ sâm nghiêm, cho dù l võ giảà Thiên giai, cũng đừng hòng thần không biết quỷ không hay chui vào trong đó, có điều những phòng bị này đối với Dương Khai chẳng khác thùng rỗng kêu to.
Ẩn nấp khí tức, thừa dịp bóng đêm, Dương Khai một đường tiềm hành, rất nhanh đột phá bên ngoài phủ thành chủ, tiến nhập trong nội viện.
Bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có võ giả tuần tra vừa đi vừa về, ngẫu nhiên có người thấp giọng giao lưu, nhưng đều là không có thứ gì giá trị.
Dương Khai đông chuyển tây đi, cũng không biết thành chủ Thiên Võ thành đến cùng ở đâu, chỉ có thể từ từ kiên nhẫn tìm kiếm.
Một lát sau, Dương Khai thoắt một cái, giấu vào một chỗ núi giả. Tiếng bước chân nhỏ vụn từ nơi không xa truyền đến, Dương Khai
vụng trộm nhìn lại, thấy một nữ tử ăn mặc lộng lẫy, dẫn mấy thị nữ từ hành lang bên kia đi tới, nữ tử này dung mạo vô cùng đẹp, trước ngực cao ngất, tư thái yểu điệu, khí chất rất là thanh lãnh.
Nữ tử tiến vào một gian trong cung điện, thị nữ bên người thì dừng ở bên ngoài, đứng bình tĩnh.
Dương Khai cũng không biết nữ tử kia đến cùng thân phận gì, có điều xem ra nữ nhân này địa vị trong phủ thành chủ cũng không thấp.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nghe được một trận tiếng bước chân ầm ập đi tới, mà lại theo đến còn có một cỗ khí tức cực kỳ hung lệ.
Thiên giai!
Dương Khai co rụt mắt lại, cứ việc đối phương không có bất kỳ linh lực ba động gì, nhưng Dương Khai vẫn cảm giác được người này là Thiên giai!
Đây là hắn lần đầu đụng phải Thiên giai võ giả, nhịn không được hiếu kỳ nhìn thoáng qua bên kia.
Chỉ thấy người tới là tráng hán khôi ngô, một thân trang phục đoản đả, cơ bắp cao cao gồ lên.
Dương Khai mặc dù có lòng tin đối với pháp môn che giấu khí tức của mình, nhưng khoảng cách gần như thế cũng không dám quá mức làm càn, dù sao tu vi người ta so cao hơn hắn, cho nên chỉ vừa nhìn liền lập tức thu hồi ánh mắt, miễn cho bị người ta phát giác.
Tráng hán kia trực tiếp đến trước cửa cung điện mà lúc trước nữ tử kia vào, hai người thị nữ thủ vệ cửa ra vào uyển chuyển thi lễ một cái, tráng hán cũng không nói chuyện, trực tiếp đẩy cửa vào.
Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng kỳ lạ, xen lẫn kêu rên và uyển chuyển than nhẹ. . .
Dương Khai sắc mặt đen kịt, mượn cơ hội này cấp tốc rời đi.
Nửa canh giờ sau, Dương Khai trốn trong hắc ám, nhìn một tòa đại điện rộng rãi trước mặt, ngoài điện có hộ vệ trông coi, trong điện ẩn ẩn có tiếng rên rỉ gian khổ truyền ra, cho người ta một loại cảm giác thở hổn hển, dầu hết đèn tắt.
Nếu như không đoán sai, đây chính là nơi thành chủ Thiên Võ thành nghỉ ngơi!
Tìm nửa ngày cuối cùng tìm được chính chủ, trước khi tới đây, Dương Khai đang suy nghĩ sau khi tìm được Thiên Võ thành thành chủ, nên như thế nào để nói rõ với hắn ý đồ mình đến, làm sao để hắn tin tưởng công hiệu Khí Huyết Đan mình luyện chế.
Thế nhưng khi hắn nghe được động tĩnh bên trong tòa đại điện kia truyền ra, phát giác được thành chủ nầy chỉ sợ không còn sô ́ng lâu nữa, tình hình so với nghe đồn càng thêm nghiêm trọng. Thậm chí từ bên trong tòa đại điện kia, hắn phát giác được yếu ớt tử khí!
Đủ loại cân nhắc trước đó đã vô dụng, thành chủ này không biết lúc nào phải chết, Dương Khai cũng lo lắng không được nhiều như vậy.
Tìm một cơ hội, ném ra một khối đá gây sự chú ý thủ vệ ngoài cửa, Dương Khai thuận lợi từ phía trên cung điện cạy ra một khối nóc nhà, tiến vào trong điện.
Đây quả nhiên là một gian sương phòng, diện tích rất lớn, ngoài dự liệu, trong phòng này vậy mà không ai trông coi, chỉ có trên một chiếc giường to lớn có một người bị chăn mền che kín, yếu ớt hô hấp, thỉnh thoảng lại gian khổ thở dốc ho khan.
Trong phòng ánh nến đục ngầu, chiếu sáng không nổi một vùng, Dương Khai ở trên cao nhìn xuống, phát hiện người nằm trên giường kia trông cũng không quá lớn tuổi, trông có vẻ hơn bốn mươi, khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch, nhưng có thể nhìn ra, tướng mạo người này không tầm thường, có thể coi là cực kỳ anh tuấn.
Đang lúc quan sát, người nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào Dương Khai trên xà nhà, ánh mắt kia mặc dù có chút đục ngầu, nhưng giờ khắc này lại có một tia tinh quang hiện lên.
Dương Khai giật mình, không nghĩ tới mình ẩn nấp tốt như vậy thế mà còn bị phát hiện.
Đây cố nhiên có liên quan việc hắn thời gian dài nhìn chằm chằm đối phương, nhưng cũng có thể nhìn ra, người trên giường kia thực lực xác thực không tầm thường.
Nghe đồn Thiên Võ thành thành chủ là Thiên giai đỉnh phong, khoảng cách Linh giai cũng chỉ còn một bước, quả nhiên danh bất hư truyền! Thân thể đã biến thành như vậy, cảm giác thế mà còn nhạy cảm đến thế.
"Ngươi là ai?" Người trên giường biểu lộ rất tỉnh táo, cũng không có ý tiếng la lớn lên, chỉ là nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Nếu bị người phát hiện, Dương Khai cũng lười ẩn giấu, nhẹ nhàng rơi xuống, đi vào bên giường nhìn, dò hỏi: "Miêu thành chủ?"
Thiên Võ thành thành chủ họ Miêu, tên chỉ có một chữ Hồng, chuyện này Dương Khai đương nhiên sẽ không thể không biết.
"Chính là Miêu mỗ, tiểu huynh đệ là ai?" Miêu Hồng nhàn nhạt nhìn qua Dương Khai, "Đêm tối thăm dò phủ thành chủ ta, có gì muốn làm?"
Xác nhận người này chính là Miêu Hồng, Dương Khai ôm quyền nói: "Hư Linh kiếm phái, Dương Khai!"
"Hư Linh kiếm phái. . ." Miêu Hồng nhướng mày, dường như đang hồi
Dương Khai bật cười nói: "Hư Linh kiếm phái ta cùng Thiên Võ thành không oán không cừu, thành chủ quá lo lắng rồi." Xem ra tên này có vẻ có không ít cừu nhân a, nếu không làm sao vừa thấy mặt liền hỏi mình có phải tới giết hắn hay không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất