Cái này khiến hắn rất cảm thấy mơ ́i lạ, bao nhiêu năm không có loại cảm giác đói bụng này rồi? Theo tu vi tăng lên, đã sớm qua giai đoạn cần ăn, cho dù ngẫu nhiên ăn vài thứ, cũng chỉ là thỏa mãn ăn uống chi dục, cũng không phải là nhu cầu của thân thể.
Mà Thần Binh giới, võ giả tu viNhân giai, xác thực còn chưa đủ để đoạn tuyệt nhu cầu lương thực, ngược lại là tu vi càng cao, khẩu vị càng lớn.
Tạp chất mà thể nội bài xuất ra đã kết thành một tầng vỏ cứng quanh người, Dương Khai dứt khoát ra khỏi động phủ, đi tắm rửa trước, đổi quần áo sạch sẽ, lại chạy đến trong nhà bếp tìm chút đồ ăn uống, ăn như hổ đói.
Đệ tử trông coi nhà bếp ánh mắt kinh dị nhìn Dương Khai, trơ mắt nhìn hắn ăn hết những thứ có thê ̉ăn, đều có chút không dám nhận nhau.
Chủ yếu nhất là, đại sư huynh biến hóa có hơi lớn.
So với mấy ngày trước đây, đại sư huynh hình thể gầy gò đi nhiều lắm, quần áo mặc lên người càng trở nên rộng rãi lên, chợt nhìn thấy bộ dạng này của đại sư huynh, còn tưởng rằng hắn dinh dưỡng không đầy đủ.
"Nghị Sự điện có ai tới vậy?" Dương Khai tay trái tay phải mỗi tay cầm một cái đùi dê nửa sống nửa chín, gặm quên cả trời đất, nhìn lại Nghị Sự điện.
Bên ngoài nghị Sự điện, hai hàng đệ tử, anh tư bừng bừng phấn chấn, trong trí nhớ, cũng chỉ có khi khách nhân rất trọng yếu đến, Hư Linh kiếm phái mới có thể giữ thể diện như vậy.
Sư đệ bên cạnh vội vàng nói: "Nghe nói là một vị hộ pháp Hổ Tiếu môn đến đây, phái chủ cùng hai vị trưởng lão đang cùng người kia bàn bạc chuyện quan trọng."
"Hổ Tiếu môn. . ." Dương Khai khẽ gật đầu, "Động tác rất nhanh a!"
Người Hổ Tiếu môn sẽ tới, đơn giản là vì Hắc Ngọc khoáng, đây cũng là chuyện không có cách nào khác, chính như Hồng Tụ trưởng lão nói, lấy thực lực Hư Linh kiếm phái bây giờ, một tòa Hắc Ngọc khoáng là ăn không vô, Hổ Tiếu môn muốn nhúng tay, Hư Linh kiếm phái vô lực ngăn cản, bọn hắn vốn còn dự định tìm sinh cơ giữa khe hẹp Hổ Tiếu môn cùng Thiên La phủ, kết quả Chiêm Ngọc Lâm bị mình giết, Thiên La phủ đã không thể trông cậy vào nữa.
Chẳng qua hiện nay hthực lực ắn quá thấp, những chuyện này cũng quản không nổi.
"Nấc. . ." Dương Khai ợ một cái, liếm liếm mỡ trên tay, sau đó vỗ vỗ vài người bên cạnh "Tốt, ta đi tu hành, ngươi chiếu khán tốt nhà bếp, đừng để cõn dã thú nào ăn trộm những thứ kia!"
Người sư đệ kia đưa mắt nhìn Dương Khai rời đi, quay đầu nhìn qua nhà bếp không còn gì cả, khóc không ra nước mắt, đêm nay các sư huynh đệ đại khái phải uống gió Đông Lào a!
Một lần nữa trở lại động phủ của mình, Dương Khai nhìn qua một chỗ bạch ngọc, lơi lỏng gân cốt.
Toàn bộ bạch ngọcHư Linh kiếm phái cất giữ, ước chừng có 2000 viên, số lượng không nhiều, nhưng bây giờ đối với Dương Khai là không ít, đủ sử dụng một đoạn thời gian.
Một viên bạch ngọc, lớn như một quân cờ cờ vây, vào tay, co ́thể tinh tường cảm nhận được linh lựctích chứa trong đó.
Dương Khai khoanh chân ngồi giữa một đống bạch ngọc, hai tay đều cầm bạch ngọc, hít một hơi, thôi động Hư Linh Quyết.
Linh lực tinh thuần lập tức từ trong bạch ngọc tràn vào thể nội, chảy trong kinh mạch, nhập vào huyết nhục cùng trong đan điền Dương Khai.
Tốn hao ba ngày cải tạo thân thể mặc dù còn không tính quá cường đại, nhưng so với trước đó thì không thể nghi ngờ đã mạnh hơn rất nhiều, điểm này có thể hoàn mỹ thể hiện qua tốc độ hấp thu linh khí.
Kinh mạch càng rộng càng có tính bền dẻo, có thể để linh lực càng nhiều càng thông thuận chảy vào, tốc độ hấp thu tự nhiên cũng càng nhanh.
Đại lượng linh khí tràn vào thể nội, hóa thành căn cơ cường đại, hình thể vốn gầy gò cũng như thổi khí mà chầm chậm bành trướng, rất nhanh trở nên anh vĩ bất phàm, quần áo rộng rãi kia cũng dần dần dán chặt lấy thân thể.
Một lát sau, Dương Khai không cảm giác được linh lực từ trong tay tràn vào thể nội, mở lòng bàn tay ra, hai viên linh ngọc đều đã biến thành bụi, không còn quang trạch, năng lượng trong đó đã bị hấp thu sạch.
Dương Khai phủi tay, lại lần nữa cầm hai viên lên, tiếp tục hành động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi luyện hóa đến hơn sáu trăm viên bạch ngọc, Dương Khai cảm thấy đã đến cực hạn, thể nội đã tràn ngập linh lực khó mà dung nạp thêm, đang va chạm trong kinh mạch cùng huyết nhục, để cho người ta đau đớn khó nhịn, da thịt trần trụi nên ngoài đều đỏ nên.
Võ giả bình thường nếu gặp được tình huống này, chắc chắn đình chỉ tu hành, từ từ tiêu hóa linh lực. Chuyện tu hành không kiêu không ngạo, nhanh là không dễ đạt.
Nhưng bây giờ Dương Khai làm gì có thời giờ lãng phí, tính toán thời gian, Thiên La phủ sẽ tới rất nhanh để trả thù, nếu không tranh thủ thời gian tăng thực lực lên, căn bản vô lực ngăn cản tai kiếp.
Huống chi, hắn cũng muốn mượn nhờ loại tu hành này để đề thăng cực hạn.
Không ngừng mà luyện hóa linh lực trong linh ngọc, thân thể Dương Khai giống như một cái động không đáy, quần áo cũng không gió mà bay, toàn bộ động phủ càng ào ào lên.
Máu tươi thuận lỗ chân lông tràn ra, rất nhanh nhuộm đỏ quần áo, Dương Khai lại không quan tâm, vẫn điên cuồng luyện hóa bạch ngọc, tổn thương, hết thảy giao cho long mạch chi lực khôi phục.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất