Thanh kiếm này của hắn cũng không phải vũ khí gì quá tốt, chỉ là một thanh Nhân giai trường kiếm mà thôi, giao phong cùng bốn vị võ giả Nhân giai tám tầng chín tầng, đã đến cực hạn.
Giương mắt nhìn lạiChiêm Ngọc Lâm, Chiêm Ngọc Lâm đã ngây người.
Lúc chiến đấu bắt đầu, hắn còn ở bên cạnh hô to gọi nhỏ, nhưng khi từng tùy tùng ngã xuống, hoảng sợ trên mặt hắn càng ngày càng đậm, giờ này đã ngây ra như phỗng.
Đây là cái tên Dương Khai nhìn thấy mình liền khúm núm, khoác lác cũng không dám nói một câu sao? Chiêm Ngọc Lâm cảm thấy mình tựa như là đang nằm mơ, hết thảy đều không chân thực như vậy.
Chu Sầm bên cạnh hắn cũng đầy mặt kinh nghi.
Mắt thấy Dương Khai từng bước đi tới mình, Chiêm Ngọc Lâm lập tức hoảng hồn: "Đừng tới đây!"
"Không phải ngươi muốn chém đứt tay chân của ta sao? Ta không đến ngươi làm sao chém!" Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, đè nén nộ khí trong lòng, Thần Binh giới giao cho hắn một cái thân phận mới, đã bao hàm rất nhiều tình cảm của thân phận này, sinh động như thật, như thể là kinh lịch nhân sinh của chính hắn.
"Ta. . . Ta chỉ đùa." Chiêm Ngọc Lâm run lẩy bẩy, chợt thấy gương mặt xinh đẹp trắng bệch của Chu Sầm ở một bên, vội vàng đẩy nàng một cái: "Ngươi không phải thích nữ nhân này sao? Ta trả nàng lại cho ngươi, ngươi đừng tới đây."
Chu Sầm bị đẩy lảo đảo một cái, đụng vào ngực Dương Khai, sắc mặt càng trắng hơn.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Dương Khai lạnh lùng quan sát xuống, ánh mắt kia xa lạ để cho không nàng dám tin.
Xùy. . .
Bỗng nhiên ngực tê rần, cúi đầu nhìn lại, đã thấy một mũi kiếm từ sau lưng mình đâm vào, xuyên qua ngực.
"Ha ha ha ha!" Phía sau truyền đến tiếng Chiêm Ngọc Lâm cười to, "Dám phách lối trước mặt bản thiếu, lần này xem ngươi có chết hay không!"
Vạn Oánh Oánh kinh hô lên.
Dương Khai gầm thét, nhấc kiếm chém tới sau lưng Chu Sầm, kiếm quang hiện lên, đầu Chiêm Ngọc Lâm bay vút lên trời, trên mặt kia còn mang theo thần sắc đắc cùng ý dữ tợn, vô đầu thi thân lắc lư mấy lần, chỗ cổ máu tươi suối, chầm chậm ngã xuống.
Chu Sầm mềm nhũn ra, Dương Khai bứt lui ra hai bước, nhẹ nhàng đặt nàng dưới đất.
Chu Sầm ánh mắt tan rã, yên lặng nhìn Dương Khai: "Thật xin lỗi!"
Vạn Oánh Oánh lao đến, lập tức thấy được tổn thương chỗ ngực Chu Sầm, trường kiếm của Chiêm Ngọc Lâm đã đâm thấu ngựa, trực tiếp
đâm xuyên qua trái tim.
Thương thế như vậy. . . Không cứu nổi.
Mà Chu Sầm sau khi nói xong câu kia, tầm mắt chầm chậm đóng lại, khí tức hoàn toàn biến mất.
Trong tửu lâu, mùi máu tanh đậm đặc đến cực điểm, tràn ngập không gian, để cho người ta nghe mà buồn nôn.
"Đại sư huynh, ngươi thế nào?" Vạn Oánh Oánh khẩn trương nhìn lại Dương Khai, thấy chỗ eo Dương Khai, một đoàn đỏ thẫm chầm chậm khuếch tán ra, nhuộm đỏ quần áo, Chiêm Ngọc Lâm lợi dụng Chu Sầm che mất mà đâm ra một kiếm, chung quy là thương tổn tới Dương Khai, không chỉ như thế, hai cánh tay của hắn cũng như quần áo, bị máu tươi nhiễm đỏ.
Đó là do huyết nhục băng liệt.
Tranh đấu cùng bốn tên tùy tùng kia, Dương Khai mặc dù bằng vào kỹ thuật hơn người mà liên sát bốn người, nhưng chênh lệch tu vi vẫn còn để hắn chịu thiệt, lực lượng phản chấn tới chấn hai tay máu thịt be bét.
"Không có việc gì!" Dương Khai khoát tay, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Chu Sầm nằm trên đất, trong lòng thổn thức thế giới này thật sự là kỳ quái, bản thân mình cùng Chu Sầm trước kia chưa bao giờ quen biết, nhưng khi thấy được nàng chết trước mắt mình, vẫn có một ít bi thương xông lên đầu.
Bị Chiêm Ngọc Lâm đâm bị thương cũng là bởi vì Chu Sầm bị đẩy tới, trong lòng không tự chủ được nổi lên một tia gợn sóng, để hắn ngắn ngủi thất thần.
"Ngươi chảy nhiều máu như vậy, còn nói không có việc gì!" Vạn Oánh Oánh khóc rồi, bận rộn với túi vải nhỏ bên hông mình một trận, lấy ra một bình đan dược, đổ ra một hạt, nhét vào trong miệng Dương Khai, lại lấy trong một chút thuốc bột, xé quần áo Dương Khai, bôi lên vết thương.
Lúc thay Dương Khai chữa thương, nàng cũng kiểm tra thương thế của Dương Khai, phát hiện chỗ eo bị kiếm thương kia chỉ là vết thương da thịt, vào thịt chỉ có một tấc, cũng yên tâm.
"Đại sư huynh, chúng ta tranh thủ thời gian về sơn môn, nơi đây không nên ở lâu!" Vạn Oánh Oánh lần đầu thấy rất nhiều người chết, chảy nhiều máu như vậy mà kinh sợ, nhưng cũng chỉ sau thời gian ngắn ngủi thất kinh, rất nhanh ý thức được phải mau chóng rời đi.
Chiêm Ngọc Lâm là hậu tự một vị trưởng lão Thiên La phủ, bây giờ bị đại sư huynh giết ở chỗ này, Thiên La phủ há lại sẽ bỏ qua?
Nơi đây còn có một chỗ cứ điểm cảu Thiên La phủ, nếu để cho người ở đó nhận được tin tức, chắc chắn đến đây vây quét.
Trong lòng tràn đầy lo lắng, đại sư huynh lần này chọc phiền toái lớn như vậy, cũng không biết nên như thế nào mới có thể kết thúc.
"Được!" Dương Khai gật đầu ứng, hai người thu thập một trận, cấp tốc rời đi.
Đi đến một con đường, Dương Khai chợt có phát giác, quay đầu nhìn lại, thấy nơi góc rẽ đường đi kia, Thần Toán Tử sưng mặt sưng mũi chính đang vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt cao thâm mạt trắc trông lại bên này, bốn mắt đối mặt, Thần Toán Tử hơi cong eo, thần thái lập tức trở nên nịnh nọt, liên tục chắp tay thở dài.
Lão già này. . . Có chút thú vị a! Là phát giác được cái gì sao?
Dương Khai thu hồi ánh mắt, cùng Vạn Oánh Oánh tìm tới chuồng ngựa lấy ngựa của mình, phi về Hư Linh kiếm phái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất