Tại thời điểm hắn mở mắt, tựa như có hai vầng mặt trời lóe lên một cái rồi biến mất!
"Bái kiến Thái Thượng!" Từ Linh Công cung kính hành lễ. Dương Khai đứng sau lưng hắn cũng liền vội vàng thi lễ một cái.
Nghe cách xưng hô của Từ Linh Công, hắn sao còn không biết đây là Thái Thượng trưởng lão của Âm Dương Thiên. Hơn nữa có thể đảm nhiệm chức Thái Thượng trưởng lão trong Động Thiên Phúc Địa, không ai không phải là Khai Thiên bát phẩm!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy võ giả ở tầng thứ này. Tuy rằng chân thân của Bí Hý ắt hẳn cũng là bát phẩm, nhưng Bí Hý dù sao cũng là Thánh Linh, vẫn có hơi khác biệt so với Khai Thiên bát phẩm chân chính.
Hắn liếc mắt nhìn trộm, chỉ thấy trên thân thể trần trụi của lão già này có những vết thương lít nha lít nhít, giăng đầy khắp nơi, giống như từng đầu rắn rết dữ tợn bò khắp toàn thân, một đạo dài nhất, kéo dài từ vai trái đến eo phải.
Dương Khai hơi kinh, bát phẩm Khai Thiên cường đại đến dường nào, người nào có thể làm cho vị Âm Dương Thiên Thái Thượng này bị thương thành bộ dạng này? Phải biết tu vi đến loại tầng thứ bát phẩm này, người nào người nấy sinh cơ thịnh vượng, sức khôi phục cường đại , thương thế bình thường căn bản là sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, thế nhưng thương thế trên người lão già này vẫn nhìn thấy mà giật mình như vậy, từ đó có thể đoán được, lúc ấy hắn đã gánh chịu tổn thương nghiêm trọng đến cỡ nào.
"Chuyện gì?" Thái Thượng kia nhàn nhạt hỏi thăm.
Từ Linh Công nói: "Thái Thượng minh giám, đệ tử muốn đưa một vãn bối tiến vào Thần Binh giới, kính xin Thái Thượng mở ra giới khẩu, đả khai thông đạo.
Vi thái Thượng trưởng lão kia nhìn thoáng qua Dương Khai, khẽ cau mày nói: "Kẻ này. . . Không phải là đệ tử của Âm Dương Thiên ta a?”
Ánh mắt hắn rất độc, liếc mắt một cái liền nhìn ra Dương Khai không phải xuất thân từ Âm Dương Thiên.
Từ Linh Công nói: "Mặc dù hắn không phải là đệ tử của Âm Dương Thiên ta, nhưng bây giờ cũng được coi là cô gia của Âm Dương Thiên ta."
"Thì ra là thế!" Lão giả khẽ gật đầu: "Đã là cô gia của Âm Dương Thiên, vậy thì hắn cũng có tư cách tiến nhập Thần Binh giới, ngươi có lấy được thủ dụ của chưởng giáo chưa?"
"Thủ dụ ở đây, kính xin Thái Thượng xem qua!" Từ Linh Công khoát tay, đánh ra một đạo lưu quang.
Lão giả chộp lấy đạo lưu quang kia vào tay, liếc mắt nhìn, gật đầu nói: "Không thành vấn đề!" Nói xông, hắn bỗng nhiên đưa tay đánh ra một chỉ, trong lúc vô thanh vô tức, hư không lại bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, từ trong vòng xoáy truyền ra một cỗ khí tức của Càn Khôn thế giới rõ ràng đến cực điểm.
"Đi thôi, Tiểu Nguyên giới là một địa phương rất có ý tứ, vào trong đó mặc kệ gặp được cái gì thì cũng không cần kinh hoảng, cứ thỏa sức thăm dò, tự động sẽ có chỗ tốt cho ngươi!" Từ Linh Công vỗ vỗ bả vai của Dương Khai.
"Tạ ơn Từ công, tạ ơn Thái Thượng!" Dương Khai gật đầu, một đường đâm vào trong vòng xoáy kia, cảm giác mất trọng lượng lập tức truyền tới.
Sau khi thân ảnh của Dương Khai biến mất, vòng xoáy kia mới chầm chậm biến mất không thấy đâu.
Thái Thượng trưởng lão liếc mắt nhìn Từ Linh Công: "Ngươi không lưu lại ấn ký đào mệnh cho hắn, nếu hắn chết ở trong đó thì làm sao bây giờ?"
Từ Linh Công cười cười: "Nếu như hắn chết ở trong đó, chứng tỏ hắn không có điểm gì hơn người, tất nhiên không có tư cách trở thành cô gia của Âm Dương Thiên ta!"
"Tốt!" Thái Thượng không nói thêm gì nữa, một lần nữa nhắm mắt lại, thân hình cũng dần dần biến mất.
. . .
"Đại sư huynh, đại sư huynh, tỉnh!"
Trong mơ mơ màng màng, hình như có người đang xô đẩy mình, bên tai vang lên những tiếng kêu vội vàng.
Dương Khai từ từ tỉnh lại, mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuô ̀ng, tầm mắt mông lung.
"Ngô. . ." Dương Khai đưa tay chống đỡ cái trán, thống khổ rên rỉ một tiếng.
"Đại sư huynh, đừng uống, lại uống nữa thì sẽ chết người đó." Thanh âm gọi hắn tỉnh lại kia lại vang lên.
Mùi rượu nồng đậm quanh quẩn trong chóp mũi, Dương Khai theo bản năng cảm giác rằng hình như là mình đã uống say. Hắn không khỏi có hơi kinh ngạc, hắn cũng không phải là người hay say rượu, hơn nữa tu vi đến cấp độ Khai Thiên lục phẩm này, hắn sao có thể nào uống say được?
Khi hắn đang muốn thôi động lực lượng hóa giải sự chếnh choáng của mình thì hắn liền bỗng nhiên giật mình trợn tròng mắt.
Trong cơ thể hắn không còn bao nhiêu lực lượng, chỉ có một tia năng lượng nhàn nhạt chảy xuôi trong kinh mạch và huyết nhục, so với tu vi Khai Thiên lục phẩm cường đại của hắn, một chút lực lượng này đơn giản là yếu ớt đến mức không thể phát giác được.
Sự tình giật gân này không thể coi thường được, Dương Khai đang lúc chếnh choáng lập tức tỉnh lại hơn phân nửa.
Khi còn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu hắn chợt đau xót một cái, vô số tin tức phức tạp chen chúc tới khiến cho hắn không khỏi thống khổ mà gầm nhẹ, giống như một con mãnh thú bị thương.
Người đứng trước mặt hắn giật mình, vội vàng kêu gọi: "Đại sư huynh, ngươi thế nào rồi, đừng dọa ta mà!"
Cũng may một lát sau, Dương Khai cũng dần dần bình ổn lại, có hơi choáng váng và ngơ ngác nhìn mặt bàn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất