"Bằng hữu!" Từ Linh Công không ngừng cười lạnh, ánh mắt quét qua khuôn mặt mọi người ở đây: "Nếu các ngươi thật sự coi Lão Tử là bằng hữu thì cũng sẽ không nghĩ biện pháp để cho những tên đệ tử vô dụng kia của các ngươi tới đây để cưới học trò của Lão Tử, Lão Tử không cần mặt mũi sao?"
Trong lúc nói chuyện, hắn một quyền đập về phía Sa Bàn kia, nổ ầm một tiếng, Sa Bàn liền chia năm xẻ bảy.
"Con mẹ nó đừng xem nữa, sinh tử có số giàu sang do trời, đệ tử nhà ai chết ở trong đó thì tự nhận xui xẻo! Luận đạo đại hội này là để chồng cho học trò lão tử, không phải để cho mấy tên đệ tử vô dụng kia của các ngươi đùa nghịch."
Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê chạy băng băng vào trong Âm Dương Thiên, Thanh Khuê gãi đầu nói: "Thật sự muốn đưa tin cho Thái Thượng à?"
"Ngươi có phải ngốc hay không?" Tô Ánh Tuyết lườm hắn một cái, "Sư tôn tùy tiện nói một chút, ngươi đừng coi là thật được không ?"
"Vậy chúng ta đây là..."
Tô Ánh Tuyết nói: "Thái Thượng bên kia có thể không đưa tin, nhưng đệ tử trong tông thì vẫn phải làm ra vẻ một chút, bằng không lời nói của sư tôn không có trọng lượng, há chẳng phải là mất mặt hay sao."
Thanh Khuê liền tỏ vẻ tỉnh ngộ.
Một lát sau, mảng lớn mảng lớn đệ tử Âm Dương Thiên từ bên trong bay vùn vụt ra, vờn quanh tứ phía Tội Tinh, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch!
Trưởng lão các nhà thấy thế thì da mặt trực nhảy, không có người nào kêu la muốn vào Tội Tinh điều tra tình hình nữa, cũng không người nào biết Thái Thượng Trưởng Lão của Âm Dương Thiên có
phải đang âm thầm quan sát hay không, nếu như mạnh mẽ xông vào, làm không tốt thì sẽ gây ra đại phiền toái gì đó.
Bên trong Tội Tinh, trong chỗ ẩn thân mới, Dương Khai an tâm luyện hóa khai thiên Đan, Hôi Cốt Thiên Quân vẫn còn đang chữa thương.
Luận đạo đại hội tiến hành trong thời gian dài như vậy, chỉ còn ba, bốn tháng nữa là sẽ kết thúc, Dương Khai đã góp nhặt thành tích đủ nhiều, cũng không cần phải vội vã xuất thủ.
Về phần có người nào vượt qua thành tích của hắn hay không, thật ra hắn cũng không thiết phải quá lo lắng. Tội Minh thành lập, các tội
nhân trên Tội Tinh bây giờ bão đoàn sưởi ấm, những người khác dù muốn giết thì cũng không giết được bao nhiêu.
Có thể nói, như ̃ng người khác muốn vượt qua hắn, khả năng không lớn.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, bất kể bên ngoài phong vân biến ảo, chỗ ẩn thân của ba người Dương Khai vẫn gió êm sóng lặng.
Một ngày nọ, Dương Khai chợt có cảm giác, hắn mở mắt ra, thân hình biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Giữa không trung cách đó ba trăm dặm, Dương Khai một lần nữa hiện ra, một vệt sáng từ phía đối diện vọt thẳng tới, chợt thấy Dương Khai cản đường, Lưu Quang kia cũng là cả kinh, một thanh kiếm gỗ trong tay nhẹ nhàng vũ động, một đồ án huyền diệu lăng không kết thành, ấn thẳng về phía Dương Khai bên kia.
Trong đồ án kia tích chứa lực lượng kỳ lạ, ôn hòa như gió, nhưng lại mang theo sát thương kinh người.
Dương Khai lắc mình né tránh, hô lớn: "Quả nhiên là Ninh Sư Huynh, ta còn tưởng rằng mình cảm ứng sai."
Lưu Quang xông tới hơi dừng lại một chút, ánh sáng tản đi, lộ ra một đạo thân ảnh, rõ ràng là Tiêu Diêu Phúc Địa Ninh Đạo Nhiên!
"Dương sư đệ?" Ninh Đạo Nhiên biểu tình kinh ngạc, Mộc Kiếm
trong tay chuyển một cái. Sau khi buông lỏng, hắn liền thở phào một hơi: "Ta còn tưởng là người của Tội Minh đuổi tới."
"Ninh Sư Huynh bị thương?" Dương Khai nhìn về phía ngực hắn, nơi đó còn có vết máu khô khốc chưa đóng vảy.
Ninh Đạo Nhiên chợt biến sắc: "Dương sư đệ đi mau, phía sau ta có truy binh!"
"Tới!" Dương Khai tiến lên đỡ hắn, thúc giục Không Gian Pháp Tắc, lắc mình trở về nơi ẩn thân của mình, Thần Niệm dũng động, ngăn cách khí tức trong ngoài.
Chỉ trong chốc lát, tựa như có một âm thanh xé gió xẹt qua đỉnh đầu hắn, rất nhanh liền đi xa.
Trong chỗ ẩn thân, Ninh Đạo Nhiên thở phào một hơi, nghi ngờ nhìn liếc mắt nhìn Hôi Cốt Thiên Quân ngồi ở một bên: "Sư đệ, vị này là..."
"Vị này là Hôi Cốt Thiên Quân, Thiên Quân lạc đường biết quay lại, bây giờ bỏ tối theo sáng, giúp đỡ ta không ít."
Ninh Đạo Nhiên gật đầu nói: "Người không ai không sai, biết sai mà sửa đúng là hay! Tiêu Diêu Phúc Địa Ninh Đạo Nhiên, bái kiến Hôi Cốt sư huynh!"
Hôi Cốt đáp lễ: "Trữ sư đệ khách khí."
Lộ Cảnh cũng tiến lại gần, tự giới thiệu mình một phen, mặc dù hắn là Thiếu Minh Chủ của Tụ Nguyên minh, nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều với thiên chi kiêu tử như Ninh Đạo Nhiên. Lúc này có cơ hội liền chạy tới làm quen, nói không chừng sau này có địa phương hữu dụng.
"Ninh Sư Huynh đây là bị ai đánh thương?" Dương Khai ân cần hỏi.
Ninh Đạo Nhiên cười khổ một tiếng: "Không biết các ngươi có nghe nói qua Tội Minh hay không?"
Dương Khai và Hôi Cốt hai mắt nhìn nhau một cái, Tội Minh, đúng là quen đến không thể quen hơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất