Vội vàng lấy ra một ít dược vật chữa thương nhét vào miệng hắn, sau đó lại thúc giục bí thuật Nguy Nga Trường Thanh, chỉ trong thoáng chốc, một cây cổ thụ hiện lên sau lưng Dương Khai, chi thụ thõng xuống, điểm điểm huỳnh quang màu xanh quanh quẩn, sinh cơ tràn đầy dồi dào.
Tấn thăng Lục Phẩm, Dương Khai cũng khống chế thần thông Hành Mộc này nhẹ nhàng hơn. Cổ thụ sau lưng không quá to lớn, chỉ bao phủ phương vị của ba người, tạo thuận lợi cho việc chữa thương.
Ô Quảng mở mắt nhìn một chút, sau đó không chú ý nữa.
Có điều rất nhanh sau đó, Dương Khai liền phát hiện ra có gì đó không đúng, xét theo lực lượng phát ra từ chỗ của Ô Quảng, người này không phải là Ngũ Phẩm, mà là Lục Phẩm!
Dương Khai khiếp sợ!
Cũng không phải nói đến việc Ô Quảng thành tựu Lục Phẩm làm cho người ta kinh sợ, người này thiên phú tài tình xuất chúng, lại rời
khỏi Tinh Giới trong khoảng thời gian dài như vậy, còn vào thế lực đứng đầu như Vạn Ma Thiên, thành tựu Lục Phẩm cũng không phải là việc quá đáng khen.
Khen là khen hắn giấu giếm tu vi của mình như thế nào?
Trước đây Dương Khai cũng có cảm thụ qua lực lượng của hắn khi động thủ, rõ ràng chỉ là Ngũ Phẩm mà thôi.
Hơn nữa, nếu Vạn Ma Thiên đã để cho hắn tham gia luận đạo đại hội, vậy chứng tỏ trong mắt cao tầng Vạn Ma Thiên, hắn chẳng qua chỉ là Ngũ Phẩm, có thể bỏ qua!
Ô Quảng nhất định có một bộ pháp môn hoặc là bí bảo che giấu tu vi gì đó cực kỳ thượng thặng, nếu không đã sớm để lòi đuôi chuột ra rồi.
Sau một nén nhang, Dương Khai đã thay Hôi Cốt Thiên Quân ổn định thương thế của bản thân chợt đứng lên, nói: "Hỗ trợ coi chừng một chút, ta dẫn Lộ Cảnh tới đây."
Hôi Cốt đã bạo lộ, chỗ ẩn thân trước đó không an toàn, nếu như Tội Minh đi đến chỗ ẩn thân bên kia, vậy thì Lộ Cảnh nhất định sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Người này liên quan tới một phần tài nguyên hành Dương Lục Phẩm, Dương Khai tất nhiên là không thể nào bỏ mặc được.
Ô Quảng mở mắt nhìn hắn, nhưng không nói chuyện.
Không lên tiếng chính là không có ý kiến, Dương Khai lắc mình rời đi, chưa tới một canh giờ sau, hắn liền đi tới chỗ ẩn thân trước đó, sau khi chắc chắn không có mai phục, hắn mới đem Lộ Cảnh từ bên trong ra ngoài, một lần nữa trở về nơi ẩn thân mới.
Nhìn qua Hôi Cốt Thiên Quân khí tức yếu ớt, cả người đẫm máu, Lộ Cảnh bị dọa cho giật mình.
Ô Quảng thì lại không thấy tăm hơi đâu, nhưng hắn có lưu lại một mai ngọc giản, Dương Khai cầm ngọc giản kia lên dò xét một phen, sau đó liền hận nghiến răng nghiến lợi!
Hắn vốn còn tính toán sau khi dắt Lộ Cảnh về sẽ hỏi dò Ô Quảng một chút về phương pháp che giấu tu vi ảo diệu kia, ai ngờ người này đã chạy đi từ sớm.
Dương Khai âm thầm cảm thấy hắn không muốn bạo lộ quan hệ với mình ở trước mặt người khác, bị ép vào thế bất đắc dĩ, Dương Khai cũng chỉ có thể bỏ đi ý định.
Bây giờ đã biết hắn ở Vạn Ma Thiên, ngày sau lại tìm cơ hội tiếp xúc cũng không muộn.
Ở cách đó chừng ngàn dặm có một đoàn Hắc Vân quay cuồng, sau
đó bỗng nhiên đáp xuống trước mặt một tiểu đội sáu người, hiển lộ ra thân ảnh của Ô Quảng.
Tiểu đội sáu người kia bao gồm hai Ngũ Phẩm, bốn Tứ Phẩm, khi nhìn thấy có người cản đường thì không khỏi cả kinh. Nhưng khi nhìn lại, thấy người cản đường cả người toàn là máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua một cái liền biết là đã bị thương, trong lúc nhất thời trố mắt nhìn nhau.
Tên Ngũ Phẩm dẫn đầu ôm quyền nói: "Thì ra là sư huynh của Vạn Ma Thiên, dám hỏi sư huynh có việc gì không?" Dựa vào động tĩnh của ma vân quay cuồng mới vừa rồi, người tới chắc là một Ngũ Phẩm.
Cho nên mặc dù nhận ra Ô Quảng xuất thân từ Vạn Ma Thiên, một đội người tham dự này cũng không quá mức khẩn trương, dù sao bọn họ cũng có tới hai vị Ngũ Phẩm tọa trấn.
Ánh mắt tham lam của Ô Quản quét qua sáu người này, nhẹ nhàng cười khẽ: "Trói buộc lâu như vậy, rốt cuộc có thể buông tay buông chân."
"Sư huynh nói cái gì?" Ngũ Phẩm dẫn đầu chau mày, bị Ô Quảng nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, ánh mắt kia giống như thấy được thức ăn mỹ vị ngon miệng nào đó nên không nhịn được thèm nhỏ dãi ra vậy.
"Sinh mệnh kết thúc chẳng qua chỉ là bắt đầu luân hồi, Tử Vong cũng không phải số mệnh duy nhất."
"Sư huynh?" Khai Thiên Ngũ Phẩm kia càng nhíu mày lợi hại hơn, vừa nói chuyện vừa đưa mắt ra hiệu với đồng bạn.
"Thay vì giãy giụa chịu khổ với chúng sinh ở nơi này, không bằng quy về Tử Vong, được giải thoát."
"..." Sáu người biểu tình quái dị nhìn Ô Quảng, trong đầu nghĩ người này chẳng lẽ là kẻ ngu? Tự nhiên nói cái gì vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất