"Tội Minh Hoàng Tuyền, bái kiến mấy vị tiểu hữu!" Nam tử mặc áo mãng bào ngăn trở mọi người từ phía sau hơi chắp tay nói.    

 

"Hoàng Tuyền Thiên Quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Duẫn Tân Chiếu cưỡng ép trấn định, trong lòng cũng giật mình, vị này lại là Tội Minh Minh Chủ ư.    

 

Hoàng Tuyền Thiên Quân mỉm cười nói: "Hư danh đối với ta bất quá chỉ như phù vân, tiểu hữu khách khí."    

 

"Thiên Quân đường xa tới, có gì chỉ giáo?" Duẫn Tân Chiếu cau mày hỏi, cục diện hiện tại, Cửu Tử Nhất Sinh, sơ sót một cái là sẽ xong đời ở đây. Những tội nhân trên Tội Tinh này đều là những hạng người cùng hung cực ác, giết người không chợp mắt, bây giờ mặc dù hắn đã tấn thăng Lục Phẩm, thực lực cũng coi như không tầm thường, nhưng trong cục diện này, một tên Lục Phẩm tân tấn không đến mấy năm căn bản là không dấy lên được đợt sóng gì.    

 

"Chư vị tiểu hữu giết nhiều người của Tội Minh ta như vậy, ta đây làm Minh Chủ, dĩ nhiên là phải cho thủ hạ một câu trả lời." Hoàng Tuyền Thiên Quân vẻ mặt ôn hòa, nhưng hắn càng như vậy thì càng làm cho người ta sợ hãi trong lòng.

Duẫn Tân Chiếu trầm giọng nói: "Không biết Thiên Quân muốn giao phó như thế nào?" Hoàng Tuyền Thiên Quân cười không nói.    

 

Phốc...    

 

Một âm thanh nho nhỏ bỗng nhiên vang lên, xen lẫn với một tiếng kêu rên, Hôi Cốt Thiên Quân ở bên kia bỗng nhiên miệng phun máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất, giữa bụng có một lỗ máu to lớn xuyên qua, đứng ở bên này có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc ở một bên khác.    

 

Trên bầu trời, Kim Cương Thiên Quân từ từ thu hồi nắm đấm đẫm máu của mình.    

 

"Ngươi..." Hôi Cốt ngẩng đầu nhìn Kim Cương Thiên Quân, trong mắt hiện lên một mảnh kinh hãi.    

 

Đông đảo Lục Phẩm của Tội Minh cũng xôn xao một trận, rối rít kinh ngạc nhìn về phía Kim Cương Thiên Quân, không biết vì sao Phó Minh Chủ lại bỗng nhiên hạ thủ với người một nhà tại thời điểm này, hơn nữa vừa ra tay liền khiến cho Hôi Cốt bị thương nặng.    

 

"Cấu kết ngoại địch, giết hại đồng đạo, đây chính là kết quả!" Kim Cương Thiên Quân hừ lạnh: "Hôi Cốt, ngươi bây giờ chết chắc, ai cũng không cứu được ngươi."    

 

Hôi Cốt đưa tay che ngực, thúc giục lực lượng ổn định thương thế, sắc mặt trắng bệch,    

 

không nói một lời.    

 

Một vị hộ pháp Lục Phẩm thường ngày giao hảo với Hôi Cốt trầm giọng hỏi: "Phó Minh Chủ, đây là ý gì?" Hôi Cốt đột nhiên bị tấn công làm cho hắn cảm thấy hơi bất an. Hắn cũng là hộ pháp của Tội Minh, nếu như lần này không hỏi rõ ràng, lần sau nói không chừng loại sự tình này sẽ rơi vào đầu hắn.   

 

Hoàng Tuyền Thiên Quân hơi mỉm cười nói: "Chư vị chớ hoảng, đây là ý của bản quân, Hôi Cốt người này, bỉ ổi xảo trá, là Ám Kỳ mà những người tham dự đưa vào nằm vùng trong Tội Minh ta!"    

 

"..."    

 

Đông đảo hộ pháp tỏ vẻ không dám tin nhìn về phía Hôi Cốt, vị hộ pháp Lục Phẩm lúc trước mở miệng nói chuyện cũng vô cùng kinh ngạc.    

 

Hôi Cốt cắn răng nói: "Lời ấy của Minh Chủ ý gì, Hôi Cốt không hiểu." Lúc này tuyệt đối không được thừa nhận, nếu không thì thật sự xong đời.    

 

Hoàng Tuyền Thiên Quân khẽ mỉm cười: "Bản quân vốn cũng nghĩ là có chút hiểu lầm, không dám chắc chắn, có điều mỗi một lần đội tuần tra đi ra ngoài xảy ra chuyện đều có vết tích qua tay ngươi. Ngươi mặc dù làm việc ẩn tàng, nhưng trên đời này không có tường nào không lọt gió, nếu bản quân ngay cả điểm này mà cũng không thể nào phát hiện, vậy thì ta cũng làm ô danh chức Minh Chủ Tội Minh này rồi. Cho đến khi Vô Niệm vẫn lạc, ngươi một mình trở về, bản quân mới thật sự đem lòng sinh nghi, để nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng bản quân, bản quân còn dò xét mấy lần từ đầu đến cuối." Nói đến đây, hắn sầm mặt lại, tay chỉ thịt vụn văng ra tứ phía bên kia: "Hành tung của đội tuần tra này, ngoại trừ bản quân và hai vị Phó Minh Chủ ra, cũng chỉ có ngươi biết được đường tắt, nhưng mà bọn họ được điều động chưa tới một canh giờ thì liền bị người ta chặn lại ở chỗ này, nếu không phải ngươi để lộ ra tin tức thì còn có thể là ai?"    

 

Hôi Cốt lắc đầu nói: "Minh Chủ minh giám, ta không hề hay biết về chuyện này một chút nào!"    

 

Kim Cương Thiên Quân hắc hắc cười lạnh: "Nếu không phải ngươi, vậy chẳng lẽ là ta và Liệt Hỏa? Hôi Cốt a Hôi Cốt, ngươi làm cho chúng ta quá thất vọng, những người tham dự này rốt cuộc hứa hẹn cho ngươi chỗ tốt gì mà khiến cho ngươi phản bội những lão hữu sống chung vô số năm như chúng ta hả?"    

 

Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên ở một bên hai mắt nhìn nhau một cái, vốn cho rằng lần này là bị Dương Khai bán đứng, nhưng bây giờ nhìn thế cục này, hình như là Tội Minh người ta nhìn rõ thân phận của Hôi Cốt, cho nên bị tương kế tựu kế.    

 

Giờ phút này tình cảnh đáng lo, hai người đều có hơi lo lắng.    

 

Hôi Cốt mặt đầy bi thương, từ từ nói: "Vu oan giá hoạ!"    

 

"Còn muốn giảo biện!" Hoàng Tuyền Thiên Quân sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Ta vốn còn muốn cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, nhưng hiện tại xem ra ngươi quyết tâm muốn là địch với Tội Minh ta, nếu như thế, vậy ta liền cho ngươi được chết rõ ràng!"    

 

Hắn vung tay lên, khẽ quát: "Dẫn người tới đây!"    

 

Lập tức có người ra khỏi đội ngũ, trong tay mang theo một người dính đầy vết máu, Hôi Cốt đưa mắt nhìn lại, sau đó liền trợn to mắt, thất thanh nói: "Bạch Mao!"    

 

Thân ảnh dính đầy vết máu kia, đương nhiên là thuộc hạ duy nhất được hắn sai phái, Bạch Mao.    

 

Giờ phút này Bạch Mao không rõ sinh tử, cả người chật vật không chịu nổi, có lẽ đã từng chịu đủ hành hạ, hơn nữa còn có từng đạo năng lượng quỷ dị, chui ra chui vào người hắn giống như Linh Xà, khiến cho sinh cơ của hắn không ngừng ảm đạm đi.    

 

Từ ngày mình phái Bạch Mao ra ngoài, đã có ba vị Lục Phẩm nhận được tin tức mang theo một đám thuộc hạ chạy tới rừng rậm, biến thành chiến tích của Dương Khai. Sau khi Tội Minh thành lập, Dương Khai không còn cá để câu, từ đó mới rời núi.    

 

Khoảng thời gian này Hôi Cốt cũng dò hỏi qua tin tức của Bạch Mao, đáng tiếc không thu hoạch được gì, bây giờ mới biết, Bạch Mao không biết từ lúc nào đã rơi vào trong tay Hoàng Tuyền Thiên Quân.    

 

Giống như nghe thấy Hôi Cốt Thiên Quân gọi mình, Bạch Mao đang ngã gục bên kia hơi động đậy một cái, nâng lên cái đầu rũ thấp, khuôn mặt sưng lên như ngâm trong nước vài năm, đã biến thành một mảnh thịt vụn chảy xuôi huyết thủy đục ngầu, cặp mắt sưng vù, khó khăn lắm mới nheo ra được một khe hở, cẩn thận nhìn về phía Hôi Cốt Thiên Quân một chút, chợt thê lương nói: "Lão gia, Bạch Mao có lỗi với ngài!"    

 

"Ngươi còn gì để nói không?" Hoàng Tuyền Thiên Quân lạnh lùng nhìn Hôi Cốt.    

 

Hôi Cốt thần sắc hôi bại, biết giờ phút này tranh cãi như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng. Bạch Mao chỉ là Tứ Phẩm, rơi vào trong tay hạng nhân vật như Hoàng Tuyền Thiên Quân này, cho dù hắn trung thành không hai lòng như thế nào đi chăng nữa thì Hoàng Tuyền cũng có biện pháp làm cho hắn  

 

thật tình thổ lộ ra.    

eyJpdiI6IkQ3a2dtS0lKUmk0SklDSDJoSEFuXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1nWUZGRFh6N2wxaGEwV29uNTFZNGdVTU1SZXZQZlhHNWZzN3FBYW83ZWo0XC9RWE04UWtKRVJzM2tLWHVlbWIrIiwibWFjIjoiNDhkMTI1YzY1NzEzNTBiOWM0YTk5Zjg4YzRmYWMyOWExMjUwM2YyMmU0ZTAzYjBiZDRlYzcyZGQzNGY3MzkxYSJ9
eyJpdiI6IjU3XC9pbFpEeDliRzlVZGg4WEtCYXJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9NOEwzOENGV2xiYW8wRDdvNFhKenBBQUFUNFE1bHR3VTlJNWJYdWN4dDFsNUlvNWNVVStBNG1WWlExRWVcL1Nnb3lxS09zZVg1T2Q0ZTk5cXZWUVhMQk9tQytxTmt2bXdacEx3ajYrTU9OVHoyeVNCNzBiNGdkdWwxczFCZHBJaXVKRXRkUEZOdjJRZG55ZjV5V2VCWjNpMDBGb0VVYm91RG5Dd1FTZFlUR0pmR0NmZjlUOXNcLzhLSUNhWjNlM01zdlZHXC8zNU03VDltMldKSm5DR0tab3E0RUU2Ulg3ZVNKR1Jrc1wvcGZJOUZVNGJ4ZHcwWUt2NWxMZWVSWnZ0aDVOVE5XcmFOVUpmN0w5anJCSEVkTVMzY3JZZUtZdDRQa0tCY1dnKzVITFJTRW5hajE3NmNlTllVUElMaXBiQUtLWDJWNnZHYk5cL1RFNnhzc3dcL0JvYURTdkQ0bVVZcjh4MWowOVwvd1cwTGwydFwvalNtUVRIdU1SZmxzQnJxK1Nrb1hIdjE4bEtFTXpQYkhycXRoYmtqblRzSmcycTN4bnNpYUVDcUF4amtndWhnZnorVjJ6WENkOTUyMWhBM0l1Z1lnaDI0NWxNOHc2QzVRZFNpQ25cL3p6b0dJTStQWkdFRTlDVDBCSkhqNVhUTTBvV1NSSkx0THVVRGo5N2srOUdnSmlhVm10S052XC9BUFwvOURtWEx5V2piUDduV1wvODhTWWYyYmdCOTR0Zzd6TE15Q0xzb3dSRkxPbng5NHRNV2RCbkw3dW41ZVpLaHBna0pEVktBV1ZXMGJhSnc9PSIsIm1hYyI6IjBkMmI2NjljNDg4YWYxMDExNTQzZDI0M2YyODg2YWMxYjhhZTA5YzY2ODBkODIwOWViZTUwYzE2ZDZhOGY0M2IifQ==

Ads
';
Advertisement
x