Có trận pháp, đã nói lên nơi này có người ở, hơn nữa nhìn vết tích cùng cấp bậc của trận pháp này, thực lực người ở đây tuyệt đối sẽ không quá thấp.
Lộ Cảnh vội vã cuống cuồng đứng sau lưng Dương Khai, thỉnh thoảng lại quan sát tả hữu, hắn không biết vì sao Dương Khai muốn tới đây, nhưng đoạn đường này đi tới, mục tiêu của Dương Khai tựa hồ là nơi này.
Răng rắc. . .
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, lông mao toàn thân Lộ Cảnh dựng đứng, cúi đầu nhìn lại, đã thấy một cây cành khô dưới chân mình bị đứt gãy, kinh ngạc bật cười, cảm thấy tự mình có phải khẩn trương quá mức hay không.
Suy nghĩ mới vừa vặn quay tới, liền chợt thấy một vùng tăm tối chụp xuống mình, ngay sau đó mắt tối sầm lại, bốn phía truyền đến cảm giác cực kỳ sền sệt, trong lỗ mũi tất cả đều là hương vị gay mũi buồn nôn, mình giống như không cẩn thận đã rơi vào trong một hoàn cảnh vô cùng ác liệt.
Dưới sự kinh hãi vội vàng thôi động Tiểu Càn Khôn, thế giới vĩ lực tiêu tán ra, hung mãnh đánh tới phía trước một quyền.
Phốc một tiếng, trước mắt tái hiện quang minh, toàn thân ướt sũng, bị một loại chất lỏng vàng trọc xối đầy toàn thân.
Kinh hồn không chừng nhìn lại sau lưng, chỉ thấy được một đóa hoa to lớn bị phá ra một cái động lớn, chất lỏng chảy ra trong đóa hoa y hết với trên thân mình.
Sắc mặt Lộ Cảnh đen kịt, lúc này mới kịp phản ứng, mình mới bị đóa hoa cổ quái này nuốt. Một đường đi tới gặp được không ít đóa hoa to lớn này, làm sao cu ̃ng không nghĩ tới thế mà còn có thể ăn người.
"Ồ?" Dương Khai có chút hăng hái nhìn lại đóa hoa kia. Xì xì thử. . .
Thanh âm cổ quái vang lên, mười mấy đóa cự hoa bốn phía bỗng nhiên vỡ ra, lộ ra tầng tầng lớp lớp, tràn đầy răng nanh hình dáng răng cưa, nhánh hoa kéo dài, phảng phất từng con rắn độc duỗi dài thân thể, há miệng cắn xuống hai người.
"Si mị võng lượng cũng dám càn rỡ!" Lộ Cảnh một bụng nổi nóng, run tay tế ra trường kiếm, kiếm quang lấp lóe, những đóa hoa nhao nhao duỗi qua kia bị chặt nát nhừ.
Những đóa hoa này mặc dù cổ quái, nhưng muốn làm bị thương tứ
phẩm Khai Thiên như hắn vẫn là kém một chút.
Xoát xoát xoát. . .
Từng đợt tiếng xé gió vang lên, cành cổ thụ bốn phía, cũng giống như đang sống, bốn phương tám hướng lăng không rút tới, từng đạo công kích thế đại lực trầm.
Lộ Cảnh còn không có lấy lại tinh thần, liền bị đánh cho luống cuống tay chân, vội vàng hô to cầu cứu: "Dương huynh!"
"Trận pháp không tệ!" Dương Khai thầm than một tiếng, quanh thân chấn động, Kim Ô Chân Hỏa đen kịt đột nhiên tràn ngập ra, từng cành quất tới kia, trong nháy mắt bị đốt cháy hầu như không còn.
Trên thân cây cổ thụ bốn phía, hiện ra từng gương mặt hoảng sợ, một trận vang động, đông đảo sợi rễ cổ thụ rút ra, phảng phất như gặp phải cái sự tình gì cực kỳ đáng sợ, co cẳng liền chạy!
Tràng cảnh bốn phía, đột nhiên trống không.
"Đi thôi, đi gặp chủ nhân nơi đây!" Dương Khai nói một tiếng.
Lộ Cảnh toàn thân đầy dịch nhờn ướt nhẹp, ủ rũ cúi đầu đi sau lưng Dương Khai, thầm nói: "Dương huynh, ta cảm giác không tốt lắm."
"Không có việc gì, quay đầu mượn phòng tắm của chủ nhân nơi này tẩy một chút liền tốt."
Lộ Cảnh thở dài nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Dịch nhờn ở trên người mặc dù có tính ăn mòn nhất định, nhưng lấy hắn tu vi tứ phẩm Khai Thiên cũng là co ́thể ngăn cản, bất quá là tiêu hao một chút thế giới vĩ lực, chỉ bất quá cái mùi này thực sự làm cho người rất buồn nôn.
Hai người một đường hướng về phía trước, kinh lịch tình cảnh vừa nãy, những đóa hoa cùng đại thụ cổ quái kia cũng không thấy bóng dáng, chỉ bất quá đại trận nơi này tựa hồ còn có mê trận, hai người
Dương Khai cùng Lộ Cảnh đi vòng vo một hồi lâu, cũng không thể đi ra ngoài, chớ đừng nói chi là tìm tơ ́i chỗ chủ nhân nơi đây.
Dương Khai không kiên nhẫn dừng lại bộ pháp, quát to nói: "Hôi Cốt Thiên Quân có đó không? Cút ra đây gặp ta!"
Dựa theo tình báo Khúc Hoa Thường cho, ở lại nơi này chính là một vị lục phẩm Khai Thiên gọi là Hôi Cốt Thiên Quân, người này đã từng tự xưng là thực lực cường đại, chạy đến Âm Dương vực hạ hạt trong một tòa Càn Khôn thế giới làm hại tứ phương, đồ thán sinh linh, để Âm Dương Thiên giận dữ, kết quả bị một vị trưởng lão thất phẩm của Âm Dương Thiên tự mình xuất thủ bắt, ném vào trong Tội tinh, giam giữ ở đây đã hơn 800 năm.
Cánh rừng rậm này, đối với đệ tử Âm Dương Thiên tiến vào Tội tinh
lịch luyện mà nói, căn bản chính là cấm địa, dù sao đệ tử Âm Dương Thiên đến đây lịch luyện, tu vi cũng sẽ không quá cường đại, ai có thể trực diện đối đầu Hôi Cốt Thiên Quân lục phẩm Khai Thiên bực này.
Cũng chỉ có cấp độ như Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết, mới có thể là đối thủ của Hôi Cốt Thiên Quân, bất quá thân phận địa vị của hai người Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết, cũng sẽ không có sự tình không có việc gì chạy đến Tội tinh, trừ phi là nhận được nhiệm vụ đặc thù của tông môn, năm đó tấn thăng ngoại môn trưởng lão, hai người liền tới Tội tinh một chuyến, giảo sát lục phẩm Khai Thiên trong đó.
"Đồ không có mắt từ đâu tới, lại chạy đến giương oai trên địa bàn của bổn quân, nếu không muốn chết liền nhanh chóng xéo đi, nếu không đừng trách bổn quân không khách khí." Một thanh âm bén nhọn vang lên, để cho người ta nghe vào trong tai cực kỳ khó chịu, mà thanh âm lại phiêu hốt, căn bản để cho người ta không thể nào phân rõ phương hướng.
"Ngươi khẳng định muốn nói chuyện với ta như vậy?" Dương Khai liếc mắt nhìn về phía một cái phương hướng.
Tiếng cười khằng khặc quái dị vang lên: "Mao đầu tiểu tử khẩu xuất cuồng ngôn, hôm nay bổn quân tâm tình tốt, không tính toán với ngươi, còn không tạ ơn xéo đi!"
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: "Hi vọng đợi lát nữa xương cốt của ngươi co ́thể có khí phách như miệng ngươi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất