Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thu Lê. Cô thu lại biểu tình, sắc mặt cũng thản nhiên nhẹ giọng lên tiếng: 

“Ai vậy?” 

“Là cha!” Ông Khánh nói vọng vào. 

Thu Lê đi tới mở cửa cho ông Khánh. Mùi sáp thơm an thần từ trong phòng theo đó ùa ra cuộn vào mũi khiến ông ta hơi cau mày. Lách người vào trong phòng ông Khánh nói: “Có lẽ Quang Thẩm cũng đã trao đổi với con, 

 

liệu trình điều trị mới sẽ bắt đầu vào trưa mai. Lê, hay là...” “Cha, con hiểu sự lo lắng của cha, con tự biết chừng mực.” 

“Ý cha chỉ là, nếu như con thích cậu ta, cha cũng có thể tới nhà họ Vương rồi gặp ông bà bên đó.” Ông Khánh đặt tay lên vai con gái, ánh mắt người cha khó giấu nổi sự lo lắng và đau lòng. Cả cuộc đời ông ta ngang dọc chẳng sợ bất cứ điều gì, vậy mà bây giờ chỉ sợ duy nhất đứa con gái này khóc. 

“Con sẽ không lấy chồng, có Nguyên Khang là đủ rồi.” Nghĩ đến con trai gương mặt vô cảm của Thu Lê cũng bừng sáng lên. “Con sẽ nhanh khỏe lại, còn phải đỡ đần công việc ở công ty giúp cha nữa mà.” 

“Ừ, thằng bé cũng nhớ con lắm rồi, cố gắng thêm một thời gian nữa sau đó sang nhà Dì Hai đón nó về.” 

“Vâng ạ. Cha cũng đừng lo lắng, con ổn mà, cha về phòng nghỉ ngơi đi.” Thu Lê ôm cánh tay ông Khánh kéo ra cửa: “Người già thức khuya không tốt.” 

Nhìn cánh cửa phòng đóng lại ông Khánh khẽ thở dài, nhưng ngay giây tiếp đã bật cười đắc ý. 

Trưa hôm sau Thu Lê đúng hẹn tới phòng tư vấn tâm lý của Quang Thẩm. 

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc giống như chỉ chờ có mình cô. Ngay khi Thu Lê bước vào, anh đã đứng bật dậy đi tới giọng có chút áy náy: Nếu như hôm nay em cảm thấy ổn, ngủ ngon rồi thì không cần trị liệu” Anh còn chưa nói dứt lời sắc mặt đã tái đi, y như đang phải chịu nỗi đau nào lớn lắm. 

“Chúng ta gặp nhau nói chuyện thôi cũng được, anh lại muốn đuổi em về hay sao?” Thu Lê đi tới bàn nước ngồi xuống ghế sô pha tự rót một chén trà nhấp giọng 

Quang Thẩm quay trở lại bàn làm việc, tròng mắt lúc này chợt lóe lên ánh đỏ, miệng cong tuôn lời nịnh nọt: “Khách hàng là thượng đế, anh đâu dám đuổi.” 

“Vậy thì bắt đầu thôi.” Đáy lòng Thu Lê ngập tràn sự phấn khích, cô âm thầm hạ quyết tâm, nhìn anh nói. 

Quang Thẩm gật đầu. Đứng dậy đi tới ghế thôi miên trải lên đó một tấm 

chăn mềm, chỉnh đèn chiếu sau đó nhìn Thu Lê. Cô hiểu ý tiến đến ngả mình nằm xuống. 

Thu Lê không nhịn được cảm xúc lạ lẫm đang dâng trào trong cơ thể mình, hai tay cô đang đặt trước ngực của người đàn ông. Đầu ngón tay còn cảm nhận rõ hơi ấm, nhịp đập mạnh mẽ của trái tim bên dưới. Bàn tay cô như bị dụ dỗ bắt đầu mon men tiến dần lên phía trên, nhẹ nhàng ôm lấy hai bên gò má của anh. 

Ánh mắt của cô si mê ngắm nhìn gương mặt người đàn ông đang gần trong g**g tấc. Đôi tay mềm mại vươn lên vòng qua gáy, kéo mạnh. Anh thuận đà áp sát, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đang chờ đợi của ai kia một nụ hôn cuồng nhiệt. 

“Hùng, em rất nhớ anh!” Thu Lê thì thầm, ngữ điệu lại như tiếng nức nở nghẹn nào. Sự nhớ nhung bị dồn nén đã trở thành tâm bệnh đang dần dần tiêu tan. 

Trong đầu Thu Lê lúc này lại tràn ngập những hồi ức về quãng thời gian ở trại trẻ mồ côi của hai người. Anh đẹp trai ấy hơn cô tận mười tuổi, thường hay ngồi dưới gốc cây xà cừ gầy đàn ghi ta và nghêu ngao hát. 

Rồi khi cô mạnh dạn tới bên cạnh anh ngồi xuống làm quen, còn lấy hết dũng khí đi tỏ tình. Cứ thế, chẳng cần đợi câu trả lời đã cướp người về tay bằng một tấm ảnh chụp chung đăng trên diễn đàn trường học 

“Hùng, em yêu anh!” Cô thổn thức thốt lên. Nụ hôn mỗi lúc mộ sâu, vòng tay càng thêm triền miên trên cơ thể của đối phương. 

eyJpdiI6Ijc3eGNzbjJCOHBGNWRTSlc0UEdTbnc9PSIsInZhbHVlIjoiN2pEemhQc0RFOUdKMllLYVBJdTBBNlltOXkrRFFEWlVJY3kxMWw1MmtWbEVzSEx0UHBpU1RQVE0yRk03VUs1K0tPK01QVGRZUjJKWG50MWxmWkpuXC85YVV1QmIxczNKbDA4a2xxNk93YTh1TkxvXC9hM2ZlbWRSNzBkT1lKeXI0K2YxTXM0eDE2aXlLSVNtbXgyMjhqc0NHSFNyenk2MUxjdnV1b2F0S1p2SVp6U0ZBMzVUWE9MeGtwRnNRQTVvdU56Q3pcL1RZQ2JTTlduTVZQQXN6bXJJZz09IiwibWFjIjoiYzg5ZGQ5MGVjMTE4NzMyZDcxNzNmZjNjYjY1ODNkODczYWYxYjhkNmFmZTRlY2E2ZGEwZDc5YmEwNTVkYmZkYyJ9
eyJpdiI6Im5YTXpicmZZQ1V5RVd2V1NCc1wvZ25nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNjSzE2eWR4bWNBM0FobTVrS0ZuQldcL0I2NnI4NnJuZEphNXFJMVd5OHR3cEpQaUJld3RjbEVHQ3dDM1hFRG8yWnY1ck5RaGdUTkVZclQ4RlBVSmE4dHJJTWJwZmFBckFFb0pWXC94aTlJeU5ua21OWmpCMnVsc2M4UzB1cTFDcjUwUjZcL0lZSXhqZEplU0xaOGNhTWQ1UHRCaFZuXC9OaURFc0FBM2F5ajA1SnpVZHZSV1ZXRlQ5SlFUU3lmQmZGb0IwMWR4UFRUMUx4S29JMTB5VmVxaEVwRnNTUGhmUWQ0aHpIZ2RGU0UrTXhGZkZvdElublNzQVFUOGN0MEdublhhR09VQ2kyTG9vZ01qd3A3RUQ5Undya0FBTUt1R1hWMjNMRExuUWlGdDZIdzhzMlBOMGxaTXBxTldYOTNKamRtZ0Z1ajlFOVNlNENaVkJ1cW15NVZWTnZ3ZXZOOGhTVzFvRmk0N0dwRU1haXU5d0xmYWZiY1FsUU1NZys5bGVRT0ZHMzJFU3U0QXZ0MFliSkhCdEsxVEVnPT0iLCJtYWMiOiJlMjg4N2M4YmQxZDA2OTY4NWQxNmM2OGM1NDJkMmYzYTRkNDRhMDkyNGQwNTVhMGIxYTczMDU1MzJhNjk3ZDY5In0=

"Anh cũng yêu em!"

Ads
';
Advertisement