Bộ dáng trực bùng phát cơn thịnh nộ của Tuấn Hùng làm cho Thu Lê cảm thấy vô cùng lạ lẫm, cố vùng vẫy hòng trốn thoát. 

Ánh mắt sợ sệt của cô vào giây phút này chẳng khác gì một tia lửa, đã châm lên trận hỏa hoạn dữ dội. 

“Em đúng là một kẻ nói dối!” Tuấn Hùng chợt gầm lên chỉ tay vào mặt Thu Lê quát lớn. m lượng gần như muốn xé rách cả màng nhĩ. 

“Không...” Thu Lê ấm ức lắc đầu, hai hàng lệ nóng hồi đã chẳng thể ngăn được cứ thế tràn ra lăn dài trên má. 

 

Bàn tay lạnh lẽo của anh vươn tới bắt lấy cánh tay cô giật mạnh. Cả người Thu Lê lập tức bị anh kéo văng ra khỏi góc giường rồi lôi xềnh xệch đến trước chiếc gương lớn. Cơ thể không có chút nhiệt độ nào ôm lấy cô từ phía sau, một cánh tay ôm ngang người cố định cô đứng vững, tay khác giữ cắm buộc cô nhìn thẳng vào gương chất vấn: 

“Vậy đây là ai? Chả phải em nói không sợ tôi hay sao?” 

“Run như này là ý gì?” 

“Nhìn xem, là ai, ai đang run đến mức này?” 

“Nói mau!” 

Cằm Thu Lê bị anh dùng lực mạnh gần như không thể cử động, đừng nói đến muốn mắng chửi người, nếu như bây giờ anh buông ra, cạy miệng cô cũng lười giải thích. 

Đối với một người trong lúc nóng giận nếu đã không còn tin tưởng mình nữa, thì cho dù cô có đúng cũng sẽ thành sai. Vậy nên Thu Lê đang tận lực thôi miên chính mình rằng, cô đang ở trong một cơn ác mộng, tỉnh rồi là mọi chuyện sẽ qua, chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm một chút, một chút là được. 

Thu Lê cụp mắt, cúi gằm xuống, không muốn nhìn Tuấn Hùng thêm nữa. Bỗng nhiên cô cảm thấy một trận rung chuyển kinh thiên động địa, chưa kịp định thần thì cả người đã bị ném trở lại trên chiếc giường rộng lón. 

Lực va với mặt đệm làm Thu Lê hoa mắt, đầu choáng váng dữ tợn, một trận chóng mặt, buồn nôn ập đến. Cô lật người nằm úp sấp, cố vươn đầu ra mép giường nhưng chẳng sao có thể nôn ra được. 

Ngực đau nhói như muốn ngừng thở, Thu Lê vô lực nằm ngửa ra phì phò hít vào nguồn dưỡng khí. 

Tuấn Hùng cúi đầu chống tay xuống mép giường. Hai gương mặt ngược chiều nhìn nhau. Sự đau lòng và nỗi sợ hãi của bọn đồng thời thể hiện rõ ràng không cần che giấu trong mắt nhau. 

“Em đau sao? Chỉ có vậy? Em biết không... Anh đã phải chịu đựng nỗi đau đớn gấp vạn phần như thế đấy, chỉ đổi lấy cơ hội có thể trở về với em.” Ánh mắt anh đỏ rực, âm khí từ trên người tản ra từng gợn khói đen bay lớn vởn quanh căn phòng. 

“Em có trân trọng điều đó, có hiểu được nỗi đau của anh không? Có bao giờ muốn đặt mình vào vị trí của anh để thử cảm nhận một chút những đau đớn kia...” 

Tuấn Hùng giật phăng chiếc áo sơ mi trên người mình, tiếp đó là quần. Bộ phận cứng rắn liền bật ra, đánh mạnh vào trán của Thu lê. 

"Em chán ghét anh nhiều lắm hay sao?” Người đàn ông gầm lên như con thú hoang đang phẫn nộ muốn giãy dụa vùng thoát ra khỏi cạm bẫy. “Em không...” Thu Lê mếu máo nói không lên lời. 

Thấy anh đau cô cũng đau lắm, nhưng chẳng biết phải làm gì bây giờ, nước mắt thi nhau chảy ra nhòe cả tầm nhìn. 

“Không cái gì?” Tuấn Hùng bóp mạnh khớp hàm của Thu Lê buộc cô phải há miệng, cây gậy của anh trực sẵn ở đó lập tức xông vào. Những cú đâm từ nông đến sâu, rồi bất chợt thọc mạnh tới cuống họng. 

Vì miệng đã bị lấp đầy nên Thu Lê phải cố gắng giữ nhịp thở để mong giảm bớt cảm giác khó chịu. Cơ thể theo phản xạ cầu sinh điên cuồng vùng vẫy. m thanh “ư ư” nối tiếp nhau vang lên. 

Cổ họng bị ma sát kéo theo cái dạ dày quặn lên từng trận vô cùng khó chịu, Thu Lê thực sự rất muốn phun ra, chỉ là dạ dày của cô vốn dĩ trống rỗng nên sự khó chịu chỉ có thêm mà không hề giảm bớt. 

Thu Lê dùng cả tay và chân liều mạng cào, đạp, hoàn toàn không còn để ý mình sẽ bị thương bởi sức mạnh của anh. Người đàn ông ghé sát vào bên mép giường, bàn tay bóp chặt xương hàm của cô y như cái gọng kìm đã khảm chặt vào đó, không cho cô có cơ hội né tránh. 

Tay khác của anh thô bạo nhào nặn hai ngọn đồi không chút thương tiếc tạo ra những vết bầm in trên làn da trắng mịn màng. 

"Cơ thể em, trái tim em, từ trong ra ngoài, toàn bộ cũng chỉ được phép thuộc về một mình tôi, em có nghe không... Bất kể ai cũng đừng mong đụng 

tới." Đôi tay của Tuấn Hùng điên cuồng nhào nặn bầu ngực mềm mại của Thu Lê, hông thúc mạnh, ghì chặt đầu cô trượt ra ngoài mép giường. 

Cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều chịu nỗi đau đớn vô cùng khổ sở. Thực sự không thể chấp nhận được một người chồng cuồng bạo như vậy. Anh nói, anh đã vì cô mà làm nhiều chuyện đến thế, vậy tại sao lại không hề tin tưởng cô, tại sao không nghe cô giải thích? 

Đáy lòng Thu Lê ngập tràn sự thất vọng, cô ngưng giãy dụa, im lặng nằm đó y như con búp bê mặc anh tùy hứng. 

Lúc lâu sau Tuấn Hùng mới kịp nhận ra Thu Lê đã ngưng phản ứng. Cô nằm ngang trên giường, ánh mắt vô hồn, cắm vươn cao. Miệng vất vả há ra nuốt lấy vật thể cứng rắn kia, nước bọt không thể nuốt xuống mà chảy tới tận mang tai. Cần cổ thiên nga vươn dài hiện rõ dị vật đang di chuyển qua lại ở bên trong. 

Tiếng “ọc ọc” ám ảnh như tiếng nhịp đập trầm đục của trái tim... 

eyJpdiI6IjdtTlhicCs3UWdvNGFralpJelh1aFE9PSIsInZhbHVlIjoieGpOVStpNkJVNnNiRU0rNVk1UUlJd0VzOVRcL2x6clM0ODdYd2U5SDRNbnh6ZWFnS3dUXC9lS0JJWlBYNGNaeXY4Q01ieWt5TFpHY1VZZnZDWVU5S2lyQ21SaTN1S1JMbHJGU0grMWdsUXNtZXNCdVwvWUtIa2l6Szc2c0ZCYmtxVllDZ3A4cjY5NnAwbzNNZ3VZMXpSanVRUCtwNnE5bWVMYmptazZyK201Z3g1VkN0WHJLTDd6SkxZeVhSd3pyRWY0a3FCWng0SGdEamhBU24zc2NUK2tHcHRORlBRZnlVYVlpV04zMFIrZDZkeXVqNFNqWm10Y2tQZVVXZ0RhK3pJUmkyV0dBZmVpclpcL25TOEtyTHBWSmRjZmFaZGtDNlNSSlBPYTg1T29SUjRjPSIsIm1hYyI6ImQ0NDhjMzAyYTA4Y2ViNTJjZDNmZTI2Yjg0MmE1NmZkZTU5M2M0MDc0MjRiYmVjN2YzZTk5ZTQ1OTU3MTRhYTUifQ==
eyJpdiI6InFnamF2NUthRXBsenU2cmcyRmtSbkE9PSIsInZhbHVlIjoibWN0R0VsaVJ6TXZkdHZ4cmw3VEExZHhFUEp0bVBVeWhBYkRUeUVHNEljNGx0czBHSCs3NXpUWlVKdHQ2eEFwWUNJUjRjUlFxd1dEK0MwYzlUZ05WQm1BMUlCYzdxZWZ4bWE4UWJMeU9ObXJTelwvanlDSTNUUXdBU1pvTEdRVE1QNHV2aUk4YmNKeG1ISXUzVnQ0QzdqVTNvV3BkOTBDNXRVcnY0VUpycFR0Wm5NYTYzXC9cLzJXVk1yaFExXC90bkFxVzJISGpZT1V1d1ZkWThOVFZCM2ZBT3U5XC9LUUxzOWtEMVNIVzBGRHgxS3ZyUjZvQnF1S2oxRHh2QitGNDM2RW9OM2RKOGkydkVcL2g2Yno2aFlDM1pUZmI3YVdUNkozRHFMcGp0STRLRGNiTE5MN3JUUksyeDFKckw1UnJaYUhkNEFQWUpcL3dOZXkrbXNyNCtjNGRMSFNIRWl1amNkeW1lZk03K0JQRm5JT2tcL0NreStENUpKUzM5ZTVHUSt5dThnRDV6WERKXC91a1wveTAySHZJZmNQRVB4TSs4STBFNGgrSFRGNlBLSTZkdW5YbSt0b2xhNEI5VDkzWEt2TmluNUw2SjkiLCJtYWMiOiJlMGJjMzEwZmI4YzM5NTY5MTcyMTVhNTk4NGQ4ZjVlNDY4MTgzOTdiNzBkMDcxNjE3YmFjMzZkOTk4Y2Q3MTg2In0=

Tuấn Hùng hoảng hốt nhìn, chỉ một giây sau anh liền sợ hãi rút phân thân ra khỏi miệng Thu Lê, rồi lảo đảo ngồi thụp xuống sàn nhà dựa người vào mép giường không ngừng run rẩy.

Ads
';
Advertisement