Tiêu Phượng Ngô mím môi, hít sâu một hơi, đứng lên nói:
- Ta có một yêu cầu.
Bên cạnh Chu Thanh Thọ thầm nói:
- Nói thì nói đi, đứng lên làm gì.
Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ bên ngoài:
- Chúng ta đi ra bên ngoài?
Tâm tình Chu Thanh Thọ không tốt, hắn trầm giọng nói:
- Đừng hồ nháo, tranh thủ thời gian nói đi.
- Yêu cầu của rất đơn giản, bây giờ có thể thực hiện ngay. Chỉ cần đi ra bên ngoài đứng một lúc.
Chu Thanh Thọ không để ý tới hắn, rời khỏi ba tầng bàn tròn, nhanh chân đi ra bên ngoài.
Khương Phàm đứng dậy, cũng đi theo ra ngoài.
- Gia hỏa này lại muốn làm cái gì.
Bọn người Chu Thanh Thọ lần lượt đứng dậy, cũng ra bên ngoài.
Những người khác đụng đụng ánh mắt nhau, đều ngồi ở chỗ đó nhìn ra ngoài.
Chu Thanh Thọ đi đến ngoài điện, giẫm lên bậc thang, đi đến quảng trường trước đại điện, sau khi nhìn khắp nơi:
- Ngay chỗ này.
- Sau đó thì sao?
Khương Phàm nhìn Tiêu Phượng Ngô, ánh mắt đã ướt át, dù sao... Hắn cũng có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Tiêu Phượng Ngô.
- Không có yêu cầu khác, chính là để lại một kỷ niệm.
Tiêu Phượng Ngô xoa xoa cái mũi chua xót, vung ra một viên tinh thạch, tung bay ở trước mặt bọn hắn.
- Tinh Thạch Ký Ức, giữ lại hình ảnh. Sau này nhớ ngươi, nhìn một chút.
Đám người mới vừa đi tới nấc thang đã nhao nhao ngừng lại, bọn hắn nhìn khối tinh thạch kia, lại nhìn Chu Thanh Thọ đang toét miệng cười, đôi mắt trong nháy mắt đã mông lung, trái tim giống như bị cái gì nắm chặt lấy.
- Được thôi, đến đây!!
Khương Phàm đưa lưng về phía đại điện Chu Tước rộng rãi, mặt hướng Tinh Thạch Ký Ức.
Tiêu Phượng Ngô nắm lấy vai Khương Phàm, hô to với Tinh Thạch Ký Ức:
- Đây là huynh đệ của ta, Khương Phàm.
Khương Phàm lộ nụ cười, cũng choàng lấy vai Tiêu Phượng Ngô:
- Đây là huynh đệ của ta, Tiêu Phượng Ngô.
- Ha ha...
Tiêu Phượng Ngô khoa trương cười to, dùng sức vỗ bả vai Khương Phàm, hai mắt cũng đã tràn đầy lệ nóng.
- Còn có ta!!
Chu Thanh Thọ đột nhiên phóng tới tới, từ phía sau nhào về phía bọn hắn, đè bả vai hai người lại, bỗng nhiên nhảy dựng lên:
- Ta, Chu Thanh Thọ!
- Ta ta...
Đại Vương hất ra móng vuốt, phóng tới, bỗng nhiên nhô lên đám người:
- Còn có bản Đại Vương!
- Ta đây!! Đừng quên ta!
Tặc Điểu vỗ cánh gáy to, bay đến trước mặt bọn họ.
- Các ngươi thật sự là...
- Chừa chỗ cho ta nữa.
Hàn Ngạo xông lại, bỗng nhiên đè đầu Tiêu Phượng Ngô lại, từ phía sau thò đầu ra:
- Ta, Hàn Ngạo!!
- Ta, Khương Bân!!
Khương Bân đột nhiên xuất hiện, cưỡi lên trên cổ Đại Vương.
- Ngươi đang cưỡi ai đấy.
Đại Vương đong đưa cái đầu.
- Ta làm bối cảnh cho các ngươi.
Hồng Hoang Thiên Long bổ nhào tới, ngẩng đầu vỗ cánh phía sau bọn họ, thân hình khổng lồ nhấc lên long khí cuồn cuộn.
- Ta, Hồng Hoang Thiên Long.
- Sao lại không gọi ta, quá xấu rồi.
- Còn có chỗ ngồi không?
- Ta cũng có thể tới không...
Dương Biện, Lý Dần, Phượng Bảo Nam, thậm chí là Đông Hoàng Như Yên, vân vân… hơn mười bóng người từ từng nơi tụ tới, tất cả đều là chen đến cùng một chỗ.
Trong đại điện, các chủ nhân tinh hệ đều lần lượt đi ra, nhìn tràng diện náo nhiệt phía trước, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
- Đến đây, chuẩn bị xong.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất