Nhìn nhau, mấy người Cổ Tam Thông cũng thấy lạ: "Không phải các ngươi cùng với Thiên..."
"Thiên gì?"
"Đúng thế, Thiên gì chứ?" Gãi đầu một cái, Cổ Tam Thông cũng hơi hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía Tước Nhi và Kiếm Đồng nói: "Chúng ta tới đây làm gì?"
Nhìn hai bên một chút, tất cả mọi người cũng tỏ vẻ mê mang, giống như đã quên chuyện gì xảy ra. Dường như có người nào đó có tên trong lòng bọn họ, nhưng có thế nào bọn họ cũng không nhớ ra được.
Nhưng đã không nhớ nổi, mọi người cũng không quan tâm đến nó nữa, vô cùng vui vẻ trở về . Còn chỗ trống ở giữa kia, lại không có ai để ý tới.
Quan hệ của đám Thánh Thú Cổ Tam Thông với Lạc gia vẫn rất tốt, mấy người Đan Thanh Sinh vẫn đảm đương Lạc gia cung phụng, đôi lúc còn nói đùa rằng vì sao thực lực bọn họ mạnh như vậy mà vẫn cam tâm ở lại Lạc gia chứ?
Nhưng đã quen rồi, tất cả mọi người cười ha ha một tiếng, không rầu rĩ. Nhưng trong lòng bọn họ vẫn luôn có một chỗ trống, tựa như bóng dáng của một người, đã hoàn toàn biến mất trong đầu bọn họ.
Không chỉ là bọn họ mà toàn bộ đại lục đều không có ghi chép về người này.
Trác Uyên hoàn toàn biến mất trên thế gian này, biến mất trong hồi ức của mọi người...
"Thiên Đế, ván cờ lúc trước, chúng ta làm một ván nữa đi!"
Trong một thế giới trắng xóa, Trác Uyên ngồi trên một băng ghế đá, trước mặt đặt một bàn cờ, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Thiên Đế đang đi tới với mặt mũi đầy cảnh giác.
Nhìn hai bên một chút, Thiên Đế hết sức cẩn thận: "Rốt cuộc nơi này là chỗ nào?"
"Thế giới của ngươi!" Khóe miệng nhếch lên, Trác Uyên lên tiếng giới thiệu: "Không phải ngươi luôn muốn sáng thế trùng sinh sao? Đây chính là hình dạng thế giới ban sơ, không có gì cả, ngươi đều có thể phát huy sức sáng tạo, thỏa thích nguệch ngoạc, thế nào?"
Đôi mắt hơi mệt mỏi, Thiên Đế nhìn chằm chằm Trác Uyên, cắn răng nói: "Ta không muốn ở chỗ này, ta muốn về Đế Võ Đại Lục, đó mới là thế giới của ta!"
"Ngươi không trở về được, ta đã xóa đi tất cả dấu tích của hai người chúng ta. Ngươi ở nơi đó, chính là người hoàn toàn không hề tồn tại. Cho dù là sách cổ hay trong ký ức của tất cả mọi người, đều chỉ có Thượng Cổ Cửu Đế, không có vị trí Thiên Đế của ngươi. Đương nhiên, cũng không có danh diệu Trác quản gia này của ta tồn tại!"
Đồng tử Thiên Đế không ngăn được mà co rụt lại, kinh hãi: "Thế mà ngươi lại có thể xóa vết tích của một người khỏi thế giới một cách lặng yên, không một tiếng động? Rốt cuộc... ngươi đã đạt tới cảnh giới nào?"
"Cái đó không quan trọng, đến đánh một ván cờ đi!" Thản nhiên cười, Trác Uyên chỉ vào bàn cờ.
Nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ, nhưng Thiên Đế không có khí thế như trước đây nữa, đành phải ngồi vào vị trí đối diện, bắt đầu đánh cờ với Trác Uyên.
Lúc này Trác Uyên bình tĩnh lạ thường, mỗi một nước đều vô cùng bình thường, cũng không có nước cờ kỳ diệu gì. Nhưng cho dù Thiên Đế có bố trí như thế nào cũng đều không thể thắng được. Đương nhiên, Trác Uyên cũng không thắng nổi, cái này mãi mãi là một thế hoà.
Nhưng chính nguyên nhân như thế mới là đáng sợ nhất.
Kỳ nghệ cao nhất trong thiên hạ, không phải muốn thắng là thắng, muốn thua là thua, mà là vĩnh viễn có thể duy trì thế hòa với đối thủ, giữ trạng thái cân bằng thế này mới khó đạt được nhất!
Lông mày Thiên Đế khẽ run rẩy, trong tay vuốt ve quân cờ, cuối cùng buông lỏng tay, vứt xuống mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi thắng!"
"Khách sáo rồi, chỉ là thế hoà!"
"Thế hoà chính là ngươi thắng!"
Thở dài một hơi, Thiên Đế nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt mang theo hoài nghi: "Ta có vài nghi vấn muốn hỏi ngươi, không biết có thể giảng giải hay không?"
"Cứ nói đừng ngại!"
"Đạo của ngươi, rốt cuộc là gì?" Trong mắt mang theo hi vọng, Thiên Đế nhìn hắn chăm chú, nói: "Từ lúc ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta đã cảm nhận được, đạo của ngươi không giống với đệ đệ ta. Cùng là tình, nhưng tình lại khác nhau, đó rốt cuộc là gì?"
Mỉm cười, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: "Hắn vĩ đại hơn ta, hắn là tình lớn yêu thương lớn, ta cũng chỉ là tình nhỏ yêu thương nhỏ thôi."
"Tình nhỏ yêu thương nhỏ cũng có thể thành đạo, đánh bại ta sao?"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tình trên thế gian, còn phân chia lớn nhỏ hay sao?" Nhếch miệng, Trác Uyên khẽ liếc lão ta một chút. Thân thể Thiên Đế run lên, mặt hơi biến sắc.
Bật cười xua tay, Trác Uyên chậm rãi đứng dậy: "Thiên Đế, bao gồm cả Cửu Đế còn lại cũng giống như vậy, quá chấp mê. Giữa thiên địa tất cả đều căn cứ theo quy tắc của bản thân hắn mà vận hành, nào có yêu thương lớn yêu thương nhỏ, tình lớn tình nhỏ gì chứ? Tình chính là tình, kết tinh từ lòng người nguyên sơ nhất mà ra, không phức tạp đến vậy. Đề cử cho ngươi một môn công pháp, nếu ở chỗ phàm nhân, có lẽ trong mắt các ngươi sẽ không đáng được nhắc tới, thế nhưng đó lại chính là những gì mà đế quân các ngươi còn thiếu!"
Dứt lời, Trác Uyên nhẹ nhàng vung tay lên, một luồng thông tin đã đi thẳng vào đầu lão ta trong chớp mắt.
"Bản Chân Quyết?"
Nhíu mày, Thiên Đế thì thào lên tiếng: "Trở về nguồn gốc, hoà vào thiên địa, thiên nhân hợp nhất, thành tựu đại đạo. Trác Uyên, chẳng lẽ ngươi..."
Bỗng nhiên ngẩng đầu, Thiên Đế liên tục kêu lên đầy sợ hãi, nhưng trước mặt đã không còn bóng dáng Trác Uyên, chỉ còn một mình lão ta với sắc mặt giật mình đầy lo lắng, nhìn bầu trời trắng xóa phía xa xa, ngơ ngác tự nói: "Ba đạo Thiên Địa Nhân hợp nhất, chấp chưởng càn khôn, phía trên Vô Thượng, Thiên Địa cảnh..."
Trong mắt ánh lên hy vọng, Thiên Đế ngước nhìn trời cao vời vợi, thẳng đến chỗ sâu nhất, vẫn không thấy đáy. Thế nhưng trên chín tầng trời mây, bên ngoài sương mù hoàn toàn trắng xóa, Trác Uyên cầm một quả cầu nhỏ được bao phủ bởi khí mờ trắng xóa trên tay, trong mắt mang theo ý cười, hất về phía trước, ném vào khoảng trời đêm vô tận.
Xoạt xoạt xoạt...
Xung quanh người hắn cũng là những quả cầu nhỏ như thế này đang không ngừng lấp lóe, bên trong sóng sánh màu đen. Nhưng có quả cầu nhỏ thuần trắng, có quả hơi tối tăm mờ mịt, cũng có quả đã hoàn toàn đen.
Trác Uyên lặng lẽ liếc mắt chứng kiến tất cả, nhẹ nhàng nâng một ngón tay lên, bắn về phía trước.
Phụt phụt phụt...
Liên tiếp vang lên âm thanh trầm thấp, mấy chục quả cầu hắc khí nhỏ lượn lờ, tất cả đều đã biến mất không còn bóng dáng.
"Xin lỗi, không phải ta muốn diệt thế mà là thế giới của các ngươi đã đi đến điểm cuối của con đường, biến thành Tu La Địa Ngục cho nên ta mới phải thay trời diệt trừ."
Nhếch miệng, Trác Uyên lại nhìn về phía những quả cầu nhỏ còn lại khó mà tính toán, nhất là một quả cầu nhỏ có hơi u ám, thở dài: "Ài, Đế Võ Đại Lục, mặc dù chưa đến lúc diệt thế, nhưng cũng đã dần bước vào hướng diệt vong..."
Lắc đầu, Trác Uyên giẫm chân bay vút lên trời cao, dò xét một đường bên trong không gian tối đen, thỉnh thoảng sờ sờ những quả cầu trắng tràn ngập sinh khí kia, thỉnh thoảng xóa sổ những quả cầu màu đen có hắc khí vờn quanh, cứ tiếp tục như vậy...
Ngàn năm sau, Đế Võ Đại Lục trải qua mấy lần thay đổi, quần hùng xuất hiện từng lớp, hình thành xu thế cát cứ. Mặc dù không tạo nên thế độc quyền của Thánh Sơn, nhưng cũng thay đổi thành cục diện các thế lực lớn có địa vị ngang nhau.
Một thế lực lớn nhất trong đó chính là Lạc gia. Bởi vì có quan hệ thân thiết với Thánh Thú, trong gia tộc còn có một Kiếm Đế thần bí tọa trấn, có thể nói là bá chủ, trong thiên hạ ai cũng không dám trêu chọc.
Mà cũng may là Lạc gia vẫn luôn lấy nghĩa làm gốc, mặc dù mạnh nhưng không lấy mạnh hiếp yếu, ngược lại còn chủ trì công đạo, rất được lòng người.
Nhưng dù vậy, ở trong thiên hạ cường giả này, người yếu đuối vẫn không tránh được cảnh ngộ bi thảm!
"Dừng lại, đừng chạy, mau giao linh thạch ra đây!"
"Đây là linh thạch chúng ta dùng để mua đồ ăn, có quỷ mới giao ra!"
Khuất giữa rừng núi, hai thiếu nữ một lớn một nhỏ không ngừng chạy thục mạng, nhìn qua một đứa khoảng tám chín tuổi, đứa còn lại cũng trên dưới mười tuổi, nhưng lại chạy chân trần, trên mặt toàn vết đen đúa.
Bộp!
Chợt, hai đứa lảo đảo một cái, trượt chân trên mặt đất, năm sáu nam hài hơn mười tuổi đằng sau đuổi kịp, thấy tình cảnh này, không ngăn được mà lộ ra nụ cười thô bỉ: "Ha ha ha... Chạy à, các ngươi còn dám chạy à?"
"Đừng tới đây, nếu không ta sẽ không khách khí với các ngươi đâu!" Nữ hài nhi lớn hơn chút nhìn thấy bọn họ bước lên, lúc này bèn đứng lên, bảo vệ muội muội sau lưng, trên mặt đầy vẻ quật cường: "Ta chính là Tụ Khí tầng tám đấy, các ngươi dám lên thì cẩn thận mạng chó của các ngươi!"
Nhưng mà, nghe được câu này, những người kia lại cười lớn tiếng hơn: "Ha ha ha... Tụ Khí tầng tám, ta lại sợ quá cơ. Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta có tu vi gì nhỉ?"
"Lão đại, chúng ta đều là Đoán Cốt cảnh, cho dù kém nhất cũng đã là Đoán Cốt tầng ba!"
Da mặt hai vị thiếu nữ giật một cái, nhất thời khựng lại, sắc mặt nghiêm lại trong nháy mắt. Những nam hài nhi kia lại càng cười to ngang ngược hơn, xua tay nói: "Người đâu, bắt các nàng về cho ta, bán vào kỹ viện, cũng có thể kiếm được mười mấy linh thạch, ha ha ha..."
"Được!"
"Đừng!"
Đám người cười vang một tiếng, lập tức muốn tiến lên, hai tỷ muội vội vã xua tay, bị dọa đến mức vội vàng cuộn mình thành một đống.
Tách!
Thế nhưng đúng vào lúc này, một tiếng búng tay thanh thúy vang lên, bỗng dưng những đứa kia khựng lại, cuối cùng không động được, thời gian như ngưng đọng lại, bọn họ vẫn giữ nguyên nụ cười gian tà như thế, nhưng lại giống như bức tượng, đứng im bất động.
Từng bước chân chậm rãi đi đi đến trước hai người, Trác Uyên thấy hai tỷ muội vẫn ôm đầu như cũ, không ngừng co rúm lại, không khỏi mỉm cười, nói khẽ: "Các ngươi đừng sợ, bọn họ sẽ không đả thương các ngươi nữa..."
Bỗng dưng ngừng lại, hai nữ hài nhi thả tay xuống, thấy đúng như thế thật, lại nhìn thấy Trác Uyên đứng đó với khuôn mặt lương thiện, lúc này mới hé ra khuôn mặt tươi cười, vội vàng khom người cảm tạ.
"Các ngươi tên là gì?" Trong lòng đã rõ ràng nhưng Trác Uyên vẫn hỏi.
Nhìn nhau, nữ hài nhi lớn tuổi lập tức báo tên nói: "Ta tên Tiểu Vũ, đây là muội muội ta, Tiểu Sương!"
"Ngự Vũ, Sương Nhi..."
Nhẹ giọng lầm bầm, Trác Uyên duỗi hai tay ra, cười nói: "Đi theo ta đi, bái ta làm thầy thì sao?"
Bái sư?
Không khỏi khẽ giật mình, sau khi hai người nhìn nhau, Tiểu Vũ yếu ớt hỏi: "Có ăn không?"
"Có, đương nhiên là có, hơn nữa cuối cùng sau này các ngươi cũng không phải chịu bắt nạt nữa!"
"Vậy thì tốt quá, đồ nhi bái kiến sư phụ!" Yêu cầu của hai nữ hài nhi rất đơn giản, nghe thấy Trác Uyên trả lời chắc chắn, lập tức quỳ xuống lễ bái.
Mỉm cười, Trác Uyên dắt tay hai đứa, quay người lại, biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó những nam hài nhi kia đã có thể cử động, nhưng lúc bọn họ nhào đến lại lập tức vồ hụt, không khỏi nghi ngoặc đầy đầu.
Hả, người đâu, sao không thấy nữa? Có quỷ à...
Một bên khác, trước một khu ổ chuột sập xệ, Sở Khuynh Thành lẳng lặng đứng bất động ở nơi này. Nhếch miệng, miệng luôn mỉm cười ngọt ngào.
Hai nữ tử trẻ tuổi cách đó không xa thấy vậy, thỉnh thoảng có tiếng thảo luận xì xào: "Sư tổ lão nhân gia nàng thích ẩn cư ở chỗ này làm gì chứ, còn bao nguyên một căn phòng hỏng, không biết đam mê gì nữa? Thanh tu ở một nơi núi cao sông rộng, không phải tốt hơn sao?"
"Ai biết, chắc là chờ người!"
"Chờ ai vậy?"
"Ta cũng nghĩ chắc là chờ ta đó!" Chợt, bên cạnh hai nữ tử vang lên một giọng nam sâu kín, hai người bất chợt giật mình, nhất thời bị dọa đến mức phải lùi lại, bắt gặp khuôn mặt vô tội của Trác Uyên lại không biết đã đứng bên cạnh các nàng từ khi nào.
"Ngươi... Ngươi là ai, đến đây từ khi nào?"
"Không được vô lý, lui ra!"
Nhưng mà, hai người các nàng vừa lên tiếng, Sở Khuynh Thành cũng đã hét lớn một tiếng, trách móc nói. Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại, bắt gặp vị sư tổ bình thương như sương lạnh của bọn họ, bây giờ lại lộ ra khuôn mặt kỳ lạ, trong sự kích động còn mang theo một chút oán trách, nước mắt trong mắt dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hiện ra càng thêm rõ rệt.
Biết trong này có chuyện cũ cho nên hai người không quấy rầy nữa, nhanh chân rời đi.
Trác Uyên cười khổ một tiếng, tiến lên hai bước, thở dài: "Không ngờ ngàn năm, ta xóa sạch ký ức tất cả mọi người, duy chỉ có nàng vẫn còn nhớ rõ ta!"
"Ta biết ngay mà, một ngàn năm trước, tất cả mọi người đều quên chàng là do chàng giở trò quỷ!"
"Đúng vậy đấy, dù sao ta cũng không thể ở lại bên cạnh họ, lãng quên là tốt nhất đối với tất cả mọi người!"
"Nhưng ta lại không quên!"
"Có lẽ là bởi vì giọt nước mắt kia của nàng vẫn còn đọng trong lòng ta!" Mỉm cười gật đầu, Trác Uyên thở phào một hơi: "Có lẽ là thiên ý, tất cả mọi người cho rằng đệ đệ Thiên Đế chuyển thế là để tìm kiếm Đế Cảnh đại đạo để ngăn cản Thiên Đế. Nhưng trên thực tế, không có một ai biết rằng, thứ hắn thực sự kiếm tìm, chính là tình căn mà trước đây hắn đã chặt đứt, mà nàng chính là tình căn của ta!"
"Đó là nói, chàng sẽ dẫn ta đi chứ?"
"Đương nhiên!"
Giậm chân một cái, ngã nhào đến, Sở Khuynh Thành ghì chặt lấy Trác Uyên, kích động đến mức hai mắt đẫm lệ: "Vậy chàng dẫn ta đến nơi đâu?"
"Ài, mệnh số khổ cực cả đời, dẫn nàng đi nhà chủ làm công!"
(Kết Thúc Toàn Văn)
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất