Ầm!
Uy áp kinh khủng giáng lâm đại địa, tất cả mọi người ở đây chợt cảm thấy thân thể chùng xuống, hai chân như đeo chì, không thể di chuyển được.
Sau một khắc, toàn bộ mặt đất bắt đầu răng rắc răng rắc vỡ vụn, sông núi vỡ nát, nước bay lên đảo ngược, tất cả đều giống như phản trọng lực, bay vùn vụt lên trên. Sau đó ẩn vào thiên nhãn to lớn kia, biến mất không thấy gì nữa.
Trác Uyên và năm Đại Thánh Thú cũng như thế, cảm nhận được một luồng lực hút mạnh mẽ, muốn hút tất cả bọn họ vào lỗ hổng đáng sợ kia.
"Một tay che trời!"
Nhưng rất nhanh, song chưởng của Trác Uyên hợp lại, từng tầng thải hà phiêu dật tỏa ra ánh sáng mờ mờ trong lòng bàn tay, sau đó bỗng nhiên động một cái, hướng lên trên.
Vù!
Thải hà bay thẳng lên cửu thiên, nhanh chóng khuếch tán ra, càng ngày càng lớn hơn, trong nháy mắt đã hoàn toàn che khuất thiên nhãn vàng kim kia. Sức mạnh quỷ dị cuồn cuộn kia cũng bỗng dưng biến mất không thấy gì nữa.
Đồ vật bị hút vào trời lúc nãy, lại rớt bịch bịch xuống, năm Thánh Thú càng rơi chóng mặt. Nhưng đáy lòng lại vừa cảm thấy may mắn vừa sợ, thực lực hôm nay của Trác Uyên, thật sự không dưới Thiên Đế, vậy mà có thể tiện tay là hóa giải được Không Minh Thần Đồng của lão ta.
Xem ra mười luồng sức mạnh đang chậm rãi đi vào trong máu thịt của hắn đã phát huy sự thay đổi một cách vô tri vô giác, trận chiến này có phần thắng...
Ầm!
Nhưng mà, đáy lòng bọn họ vừa dấy lên một tia hy vọng, bỗng nhiên nghe một tiếng ầm vang bộc phát. Khí thế cường hãn hình thành một vòi rồng không có gì sánh kịp, trong nháy mắt đã khuếch tán ra bốn phía.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thân thể dài trăm trượng kìa đã bị hất tung ra ngoài, té ra hơn một dặm mới chật vật dừng lại. Đợi đến lúc bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, lại bắt gặp trong trung tâm gió bão kia, hai người Thiên Đế và Trác Uyên, đã đánh ra một quyền, song quyền cùng chống lại nhau, trong mắt bắn ra ý chí chiến đầu hừng hực.
"Đây là... Bá Quyền của Bá Đế..."
Đôi mắt to lớn của Côn Bằng không ngăn được mà run lên, hiện lên vẻ lạnh lẽo, thở dài: "Thật đúng là sức mạnh kinh khủng, hơn nữa hai người cùng thi triển Bá Quyền, tương đương với hai Bá Đế đang tranh đấu... Không, với thực lực chuẩn vô thượng của bọn họ bây giờ, cho dù là Bá Đế còn tại thế cũng khó có thể với tới. Khó trách vừa nãy chỉ là dư âm đã tuỳ tiện đánh bay năm thú chúng ta."
Nghe được lời này, Thánh Thú còn lại cũng nghiêm túc gật đầu, mặt mũi Cổ Tam Thông đầy lo âu nhìn về phía quyền phong hai người giằng co không xong, không khỏi thấp thỏm nói: "Như vậy phụ thân và Thiên Đế, ai sẽ thắng đây?"
"Cái này. . . Khó mà đoán được..." Lông mày Côn Bằng nhướn lên, thở dài một hơi, lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn hai người, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh...
Hai nắm đấm như sắt thép đối diện lẫn nhau, phát ra từng đợt cuồng phong, hai người Trác Uyên và Thiên Đế nhìn nhau, không nói lời nào. Qua giây lát, chợt thân thể Thiên Đế lắc một cái, một luồng ám kình bỗng dưng phát ra từ trên nắm tay, đùng một tiếng, trong nháy mắt đã đánh bay Trác Uyên ra ngoài.
Hít!
Đám thú Côn Bằng không khỏi cùng nhau hít sâu một hơi, nhất thời ngẩng cái đầu to lớn lên, kêu lên: "Cùng là Chư Thiên Thập Đạo, nhưng Trác Uyên lại rơi xuống hạ phong!"
"Hừ hừ, đó là đương nhiên, tinh hoa cuối cùng của sức mạnh Thập Đạo đều ở trên Đế Cảnh đại đạo. Bây giờ Đế Cảnh nằm trên tay ta, cho dù hắn có đạt được truyền thừa mấy của lão gia hỏa kia thì cũng sao có thể vượt qua được bản tọa?"
Ầm!
Đạp mạnh chân, lập tức giẫm mặt đất lún xuống một mét, Thiên Đế như mũi tên rời cung, đuổi sát sau Trác Uyên không thả, cười to liên tục: "Lũ súc sinh, các ngươi nghĩ rằng để hắn có được truyền thừa của Thập Đế là có thể ngăn được bản đế sao? Hừ hừ, cuối cùng cũng chỉ là thành toàn cho bản đế mà thôi!"
Vù!
Lắc mình một cái, trong nháy mắt đi đến trước mặt Trác Uyên, Thiên Đế giơ một trảo ra, thẳng đến vị trí trái tim: "Đưa Luân Hồi đại đạo đây cho ta, con cờ ngươi cũng sẽ hoàn thành sứ mệnh!"
Vút!
Chớp mắt một cái, Trác Uyên đã hóa thành một cái bóng màu đen, biến mất không thấy đâu nữa.
"Ảnh Độn của Ảnh Đế?"
Lông mày nhíu lại, Thiên Đế nhếch miệng, cười khẩy nói: "Đừng mơ thừa cơ nhằm vào chỗ hiểm, ta còn biết rõ mười đạo thần thông hơn cả ngươi, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu!"
Vút!
Vừa dứt lời, Thiên Đế cũng hóa thành một bóng đen trong nháy mắt, biến mất không thấy gì nữa. Ngay sau đó, đám người bắt gặp, từ bên trong lỗ hổng trên mây, hai bóng đen đứng ở không trung lấp lóe giao nhau, bám sát cùng một chỗ, một lát thì trốn vết nứt không gian, một lát sau lại xuất hiện ngay dưới càn khôn trong sáng, ngươi đuổi ta chạy, rất kịch liệt.
Trác Uyên liên tục đổi phương hướng nhưng đều khó mà thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Đế, ngược lại bị lão ta dính càng ngày càng chặt, lông mày cũng không nhịn được mà nhíu chặt.
Cuối cùng, hắn không trốn ở trong bóng nữa, hiện ra chân thân, nhưng đúng lúc cái bóng của Thiên Đế sắp hiện ra, dưới chân lại sử dụng bộ pháp kỳ dị, chỉ chớp mắt vài cái đã xuất hiện ở ngoài ngàn dặm.
Lông mày nhíu lại, Thiên Đế vụt sáng một cái, cũng hiện chân thân, dưới chân cũng sử dụng bộ pháp kỳ lạ, thoáng đã đuổi kịp: "Hừ hừ hừ, Thiên Vân Bộ của Đồng Đế, ngươi muốn theo ta chơi trốn tìm sao? Chỉ tiếc, thần thông mà những lão gia hỏa kia truyền cho ngươi, bản đế đã luyện hóa tất cả, cho dù ngươi có làm gì cũng đừng mơ tưởng đến chuyện thoát khỏi bàn tay ta!"
"Ngươi cũng chỉ luyện hóa đế đạo của bọn họ, còn quá trình hình thành nên đại đạo của bọn họ, ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả, sao có thể hiểu được trong một chiêu thức này của bọn họ ẩn chứa tâm cảnh như thế nào?"
"Vậy thì sao? Ta chỉ cần đế đạo của bọn họ là được rồi, đã có thể đột phá Vô Thượng đỉnh phong, cần gì để ý đến chứ, nhưng còn Nhân Đạo, biết ngưng tụ như thế nào đây?"
"Chính bởi vì ngươi không biết, cho nên cũng sẽ không hiểu, rốt cuộc Nhân Đạo là thế nào? Từ khi nào lòng người từ tốt thành xấu, cốt nhục tương tàn, khi nào thì từ ác thành thiện, hung hãn không sợ chết. Tựa như từng đống thi hài chôn ở nơi này, bọn họ giống như con kiến hôi, vì sao biết rõ vô dụng nhưng vẫn có can đảm lấy chính sinh mệnh của mình để chống lại Thiên Đế ngươi!"
Thân ảnh phiêu lãng, dần dần chậm lại, khuôn mặt Trác Uyên bình tĩnh lạ thường, buồn bã nói: "Ngươi không biết bất cứ gì cả, cho dù có được Thập Đạo, cũng chỉ là luyện hóa sức mạnh của bọn họ, không phải đạo của bọn họ."
Phụt!
Thừa cơ này, cuối cùng Thiên Đế lấn đến gần người Trác Uyên trong nháy mắt, một nắm đấm thép cứng rắn đấm mạnh vào ngực hắn, trong mắt toát lên vẻ hưng phấn. Nhìn về phía Trác Uyên, mặt mũi hiện lên nụ cười chiến thắng: "Bản tọa chỉ muốn phần sức mạnh này, về phần tâm cảnh của những tên sâu kiến kia, bản tọa không cần thiết phải hiểu, ha ha ha..."
Vù!
Rút mạnh tay từ trong cơ thể Trác Uyên ra, nhưng lại không có một vết máu nào, chỉ có một luồng ánh sáng bảy màu đang tỏa ra ánh sáng diễm lệ trong lòng bàn tay lão ta.
"Nguy rồi, đó là Luân Hồi đại đạo, cuối cùng lần này đã bị hắn lấy được..."
Đồng tử không ngăn được mà chuyển động, mặt mũi Côn Bằng tràn đầy hoảng hốt, trái tim tuyệt vọng chùng xuống: "Bây giờ hắn đã nắm Thập Đạo trong tay, đã có thể bước vào Vô Thượng, có được khả năng diệt thế, tất cả đều kết thúc rồi..."
Bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất, dường như sức lực toàn thân Côn Bằng đều bị rút cạn, xơ xác một đống, mấy thú còn lại cũng khó có thể tin nhìn về nơi đó, hoàn toàn ngây dại.
Thế giới này, sắp hủy diệt rồi!
Chỉ có Trác Uyên vẫn lẳng lặng nhìn Thiên Đế trước mặt, trên mặt vẫn như giếng cổ không gợn sóng, không có chút ánh sáng nào, thậm chí, còn hơi có vẻ thương tiếc: "Thiên Đế, ngươi nhập ma rồi..."
"Ma?"
Lông mày nhíu lại, Thiên Đế cười tà nói: "Bản tọa chính là người chưởng đạo của Không Minh đại đạo, há có thể bị Ma đạo xâm nhiễm? Nếu như ta nhập ma, tất nhiên trong lòng sinh ma, vậy tâm ma của ta ở đâu?"
"Tham thành ma, cuồng vọng thành ma, tự đại thành ma... Tâm ma của ngươi rất nhiều, nhưng thế gian không có ai xử lý ngươi, cho nên ta tới xử lý!"
Lông mày nhướn lên một cái, Thiên Đế nhìn chằm chằm Trác Uyên một chút, lập tức cười nhạo thành tiếng: "Ngươi trừng trị ta? Hừ hừ, trò cười. Đời này của ngươi đều là quân cờ của ta, đạo của ngươi là vỡ lòng từ ta, ngươi lại luôn tìm Thập Đạo, bây giờ đều trong tay ta, bao gồm cả Luân Hồi đại đạo này cũng vậy!"
Nói xong, Thiên Đế ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng bảy màu trên trời kia, đang dần dần tiêu tán, con mắt to lớn trên trời giáng uy áp xuống nhân gian lần nữa, không ngăn được mà giễu cợt: "Ha ha ha, hiện tại ngay cả Luân Hồi Thiên Trì mà ngươi bố trí dựa trên Luân Hồi đại đạo cũng đã tiêu tán, toàn bộ thiên địa, duy ngã độc tôn, ngươi còn trừng trị ta thế nào đây?"
"Thiên Đế, Ma đạo luôn luôn tuân theo quy tắc ác nhân tự có ác nhân trị, đại ma ăn tiểu ma, hung ma sẽ nuốt chửng đại ma. Nếu như thế gian xuất hiện người có thể hàng phục ác ma, vậy để ta ra tay. Dù sao ta là Ma Hoàng đại quản gia, thiên hạ vạn ma, do ta quản lý!"
Chăm chú nhìn lão ta không tha, vẻ mặt Trác Uyên trang nghiêm: "Đây là chức trách và sứ mệnh của ta, cuối cùng ta vẫn khuyên ngươi lần nữa, thu tay lại đi!"
Lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nụ cười nhạo của Thiên Đế lại càng sâu hơn: "Ngươi điên rồi, ta là Thiên Đế, Vô Thượng Chí Tôn càng phải diệt thế, một Ma Hoàng như ngươi quản được cả ta sao? Hơn nữa Thập Đạo này..."
"Những vật này ngươi cầm cũng được, ta không sao, ngươi muốn leo lên Vô Thượng cũng tốt, ta cũng không quan tâm, dù sao ta trải qua ba mươi hai kiếp, vốn cũng không phải tìm kiếm những thứ này!"
Hít một hơi thật sâu, khóe miệng Trác Uyên thoáng qua nụ cười tiếu dung: "Trong Luân Hồi Thiên Trì, ta mới ý thức được thứ mình thực sự mong muốn là gì, cũng hiểu rõ nhân duyên của ta và ngươi. Ngươi... chắc chắn không phải đối thủ của ta, ta sẽ để ngươi làm chúa tể Đế Võ đại lục này, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Vung mạnh cánh tay, Thiên Đế chợt tức cười, nói: "Tiểu tử lớn miệng, bây giờ ngươi toàn rơi xuống thế hạ phong, còn dám phô trương thanh thế với ta sao? Đây đều là những thứ năm đó ta dạy ngươi, đừng nói đến một bộ này. Bây giờ bản đế cách đại đạo chân chính chỉ thiếu chút nữa. Một bước này, ai cũng không ngăn cản được ta!"
Vừa dứt lời, Thiên Đế ném toàn bộ thải hà trong tay vào trong miệng, chớp mắt đã nuốt xuống. Trác Uyên cứ bình tĩnh như vậy mà quan sát, không hề làm gì!
Ong!
Chợt, mắt vàng to lớn trên trời kia bỗng dưng phát ra âm thanh chấn động mạnh mẽ, ánh sáng vàng chói mắt không ngừng phát tán bốn phía, khí thế kinh khủng ngày càng tăng lên. Thiên Đế cũng nhắm chặt hai con ngươi, toàn thân có một luồng năng lượng kỳ dị chuyển động quanh người, trường phong cuồn cuộn, đồng thời tỏa ta từng luồng ánh sáng đen kịt, vô cùng tà mị.
Xoạt!
Tóc dài tung bay chậm rãi rơi xuống, nhưng không còn đen nhánh nữa mà biến thành màu trắng sáng chói mắt. Thiên Đế chậm rãi mở hai con ngươi ra, con mắt đã không khác người bên ngoài, trắng đen rõ ràng, Không Tử Lôi Kim Nhãn và Không Minh Thần Đồng phân chia, nhưng giữa trán lão ta, đột ngột mở một chút, toàn bộ trắng bệch, mười ba luồng sáng trắng giống bầu trời như đúc...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất