Rầm!
Chưởng ấn bảy màu hung hăng đập vào đôi mắt trên không trung, nhất thời đánh nó nát bấy.
Cả người Thiên Đế lảo đảo một cái, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, đã trọng thương. Đợi cho lão ta ngẩng đầu lên một lần nữa, sắc mặt đã trắng bệch, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang dần dần biến mất ở trong làm khói đen, hai tròng mắt run run một lúc lâu: “Không ngờ lại tọa hóa bản thân, nhận được lực lượng của Vô Thượng Cảnh trong nháy mắt… Hừ hừ, đệ đệ tốt, lần này ngươi thắng. Có điều cuối cùng cũng là ngươi thua.”
“Trên đời này mò lấy được ngưỡng cửa Vô Thượng Cảnh, chỉ có hai người ta và ngươi. Lần này ngươi có thể sử dụng Thần Thông Vô Thượng khiến ta trọng thương, nếu như thương thế của ta hồi phục, lần sau còn có ai có thể cản được ta? Chẳng qua ngươi chỉ kéo dài thời gian Diệt Thế, khiến nó xảy ra chậm hơn mà thôi. Người thắng cuối cùng vẫn là ta, hừ hừ hừ!”
“Nghĩ tốt lắm!”
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng kêu khẽ vang lên, giữa làn ánh sáng bảy màu chợt bắn ra một tia sáng màu hồng đâm vào sau lưng, vọt thẳng đến trước người Thiên Đế.
Thiên Đế nhếch miệng cười, từ chối cho ý kiến: “Tình Đế, mặc dù bây giờ bản tọa đang trọng thương, cũng không đến phiên ngươi đánh lén ám sát ta. Không Minh Thần Tử, Bình Chướng.”
Vút vút vút!
Mười hai lá chắn vô hình liên tiếp xuất hiện, nhất thời bày ở trước người của Thiên Đế, ngăn cản mũi tên màu hồng ở bên ngoài. Thiên Đế đắc ý ngẩng đầu lên, khinh thường bĩu môi, tràn đầy châm chọc.
Bốp bốp bốp…
Thế nhưng đúng vào lúc này lại đột nhiên xảy ra dị biến, mắt trái của Thiên Đế bỗng dưng phát sinh những tiếng sấm cuồng bạo, lá chắn vô hình kia của lão ta đột nhiên vỡ vụn ra. Mũi tên màu hồng phấn kia không trở ngại chút nào chui vào trong cơ thể của Thiên Đế, khiến cho khắp người lão ta run một cái, nhất thời ngã xuống đất co quắp, trong ánh mắt cũng dần dần nhiễm màu hồng phấn.
“Ha ha ha… Thiên Đế, không phải ngươi có Đại Đạo Vô Tình, Không Minh Vô Tâm hay sao? Tình Cổ của bản cô nương đánh vào người khác thì không sao cả, thế nhưng đối với ngươi mà nói lại chính là trí mạng. Nếu như Đại Đạo Không Minh của ngươi đều bị phế bỏ, ngươi còn Diệt Thế kiểu gì? Hừ hừ!”
“Chuyện này… Không có khả năng.”
Cái cổ nghẹn đến đỏ bừng, Thiên Đế chăm chú nhìn vào bà ta, căm giận nói: “Tại sao Tử Lôi Kim Nhãn của ta lại đột nhiên phát nổ, nếu như ngươi dám ra tay đánh lén, khẳng định đã có kế hoạch từ trước, vì sao?”
Ánh sáng chợt lóe lên, xuất hiện một bóng người hư ảo, chính là nguyên thần của Tình Đế: “Ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Từ lúc trước khi ngươi tìm đến Côn Bằng, lão ta đã tìm đến cửa trước rồi. Không có một ai ủng hộ kế hoạch Diệt Thế của ngươi, nhưng lại sợ sự lợi hại của Không Minh Thần Đồng. Hắn đã thiết kế khổ nhục kế với Côn Bằng, Lôi Hoàng hi sinh bản thân, lưu lại một tia tàn niệm ở bên trong Tử Lôi, thời điểm mấu chốt sẽ phá thần thông của ngươi, giúp ta đưa tình độc vào trong cơ thể ngươi, bây giờ ngươi đã rõ ràng chưa, đệ nhất Thiên Đế.”
“Đệ đệ, nghĩ không ra, không ngờ người thắng cuối cùng lại là ngươi.”
Thiên Đế nắm chặt hai tay một cái, vẻ mặt thống khổ nhìn về phía bóng dáng vũ hóa của đệ đệ, cũng lộ ra một nụ cười xấu xa: “Làm rất tốt, mặc dù từ nhỏ đến lớn ta luôn luôn ở bên trên ngươi, nhưng lần này không thể không thừa nhận, là ngươi thắng. Chẳng qua bây giờ, mấy tên Đế Quân chỉ còn Đại Đạo Hộ Thân, không còn có khả năng nào nữa. Mặc dù bản tọa dính phải tình độc, nhưng chỉ cần có một chút hi vọng sống, ta còn có thể ngóc đầu trở lại. Thời gian, chính là trợ thủ tốt nhất, người thắng cuối cùng vẫn sẽ là ta.”
Thiên Đế đột nhiên di chuyển, đi đến bên cạnh Kiếm Đế, mạnh mẽ kéo thân thể trọng thương của lão ta muốn rời đi. Các Đế Quân còn lại suy yếu cũng không thể làm gì được bọn họ.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, đệ đệ đã gần muốn tan thành mây khói đột nhiên mở hai tròng mắt ra, lộ ra một tia cười nhạt, khẽ nói: “Đại ca, nếu có kiếp sau, ta còn sẽ ngăn ngươi.”
“Tốt.”
Cả người đột nhiên bị kiềm hãm, Thiên Đế cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bình tĩnh gật đầu, cắn răng nói: “Hãy đợi đấy, ta chờ ngươi.”
Xôn xao!
Thiên Đế vừa dứt lời, mang lấy Kiếm Đế bước về phía trước, biến mất không còn bóng dáng. Đệ đệ cũng triệt để tan thành mây khói ở bên trong khí đen nồng đậm. Tranh vẽ trên mặt hồ cứ biến mất như vậy, chỉ còn Trác Uyên nhìn thấy tất cả mọi chuyện, trong lòng cảm thán.
Chiến tranh giữa những Đế Quân này, huynh đệ phản bội, chẳng qua chỉ do đại đạo bất đồng, cũng không phải là ân oán cá nhân.
Có thể nói, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy ân oán như vậy, bởi vì chuyện này đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự tranh phong của tâm ma. Mà không có tâm ma, thì không có điểm để lợi dụng.
Khó trách năm đó Thiên Đế từng nói, chiến tranh chân chính giữa những người cao tầng đều sẽ được bày ở ngoài sáng, bởi vì một khi đến tầng này, những âm mưu quỷ kế đã có thể bị bỏ qua không tính nữa rồi.
Mặc dù cuối cùng Thiên Đế vẫn bị đệ đệ của lão ta tính kế.
“Làm sao?”
Trong lòng Trác Uyên hồi hộp, bên tai của hắn cũng vang lên một giọng nói già nua, quay đầu nhìn lại đã thấy đúng là lão già kia, đột nhiên cả kinh, vội vàng cúi đầu bái: “Vãn bối không biết tiền bối chính là Cửu U Ma Đế, vừa rồi đã mạo phạm, xin thứ tội.”
Cửu U Ma Đế mỉm cười phất ống tay áo, lơ đễnh nói: “Phàm phu tục lễ, không cần câu nệ, ta hỏi ngươi một chút, sau khi xem qua ân oán trong thượng cổ, ngươi có cảm thụ gì?”
“Cảm thụ sao…”
Trác Uyên nhíu mày, tự suy nghĩ một lúc, sau đó cẩn thận nhìn lão ta, khẽ nói: “Bây giờ ta đã biết vì sao ngài lại có thể viết ra được một thông thiên đại tác Cửu U Bí Lục rồi.”
“Ồ? Diễn viên bên trong hình ảnh này cũng không phải là ta, ngươi có thể nhìn ra được kinh nghiệm của ta?”
“Đương nhiên, hơn nữa không phải là nhìn thông qua bề mặt hồ này, chỉ là vừa rồi trò chuyện cùng tiền bối một chút, ta đã phát hiện ra, tiền bối… Ngài thực sự chính là một người nhiều chuyện. Nhưng bởi vì nguyên nhân chính như vậy, ngài đã thám thính được nhiều bí mật và bí thuật của thánh vực, biên soạn thành một bộ kỳ văn bao quát toàn thiên hạ Cửu U Bí Lục, thực sự bội phục ngưỡng mộ, sau này ta cũng không dám khinh thường, suốt ngày như bà tám góp ý bậy bạ nữa rồi, ha ha ha…”
“Khụ khụ!”
Cửu U vội vàng ho một tiếng, không khỏi sờ sờ râu mép, biểu lộ khá là xấu hổ: “Ngươi cũng biết, ta được gọi là người trong Ma Đạo, mà ma tùy tâm sinh. Phải hiểu ma, phải thám thính tấm lòng của người khác, dần dà liền có chút bệnh nghề nghiệp, ngươi không cần nghiên cứu kỹ. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có cảm xúc gì đối với đệ đệ của Thiên Đế?”
Sắc mặt ngẩn ra, Trác Uyên trầm mặc, tự suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói: “Ta xuất thân từ Ma Đạo, rồi đến Tư Đạo, mặc dù hi sinh cũng bởi vì là người bên cạnh, mà không phải vì yêu thương sinh linh trong thiên hạ, ta không có tình yêu lớn như vậy. Đệ đệ của Thiên Đế lại có thể vì sinh linh trong thế gian, tình nguyện không ngưng tụ Đại Đạo Vô Thượng, ta tự nghĩ khó có thể chống đỡ được mê hoặc đó, dù sao cũng chính là cảnh giới của Thần, chưởng khống thiên địa. Còn về phần hắn ta không còn tình căn lại vẫn luôn tuân thủ lời hứa ở trong lòng, kính dâng vì thiên hạ, thực sự đáng quý, ta cảm thấy không bằng…”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, cũng hợp tình hợp lý, thế nhưng…”
Cửu U gật đầu, cũng chợt ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, chân thành nói: “Nếu như ta nói, hắn ta chính là ngươi, ngươi tin không?”
Cả người chấn động, Trác Uyên nhìn kỹ lão ta, lẩm bẩm nói: “Hắn …là ta?”
“Nói chính xác hơn, hắn ta là tiền thân của ngươi.”
Lúc này, một giọng nói già nua lại đột nhiên vang lên, một lão già quen thuộc xuất hiện ở trước mặt của hắn. Trác Uyên nhìn kỹ lão ta, lúc này mới nhận ra: “Ngươi không phải là người đưa đò của Minh Hải hay sao, tại sao…”
“Để ta giới thiệu, lão ta là chủ nhân ở đây, Luân Hồi Đại Đế, chưởng quản kiếp trước và kiếp này của người phàm tục.”
Cửu U mỉm cười, giơ ngón tay chỉ về phía lão già kia nói. Lão già kia cũng mỉm cười khẽ gật đầu, giải thích: “Người mà ngươi nhìn thấy ở Minh Hải chỉ là tàn niệm phân thân của lão phu mà thôi, đáng tiếc bây giờ đã bị Thiên Đế phá hủy. Hôm nay ta chỉ dẫn ngươi đến Luân Hồi Thiên Trì, sẽ quyết định được ngươi có thể đạt được đến tư cách kế thừa Vô Thượng Thiên Đạo trong kiếp trước hay không.”
“Vô Thượng Thiên Đạo?”
Trác Uyên không khỏi cả kinh, càng thêm mê mang: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ đệ của Thiên Đế chính là kiếp trước của ta? Không phải hắn ta đã tọa hóa rồi sao? Vừa rồi không có Đại Đạo Đế Cảnh, mặc dù là tàn hồn thì cũng sẽ tiêu tán, làm sao có thể luân hồi ở chỗ này? Điều đó không có khả năng, hắn ta đã tan thành tro bụi rồi…”
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười to. Cửu U nhìn về phía hắn nói: “Nếu như đã tan thành tro bụi, làm sao ngươi lại có thể sống lại được, Trác Uyên?”
“Không phải đã được ghi lại trong Cửu U Bí Lục của ngươi hay sao, Ý Niệm Tái Sinh Pháp.”
“Chỉ dựa vào ý niệm, dựa vào linh hồn của người khác sống lại, người bình thường có làm được không? Hoặc là có lẽ, lúc đó ngươi tự bạo, căn bản thần hồn không bị tiêu diệt hoàn toàn, có một bộ phận vẫn còn đang được bảo lưu, ngay cả ngươi bị tổn hại cũng không thể làm thương tổn đến nó được. Bộ phận linh hồn này dựa vào cái gì bảo vệ nó?”
Mí mắt nhẹ nhàng run lên, Trác Uyên bừng tỉnh đại ngộ: “Đại Đạo Đế Cảnh?”
“Đúng, chính là Đại Đạo Đế Cảnh của lão phu luôn luôn che chở thần hồn của ngươi, bất tử bất diệt.”
Cửu U cười nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Trước đây đệ đệ của Thiên Đế đã chết, lão phu liền quyết định thật nhanh, lấy Đại Đạo Đế Cảnh của bản thân cho hắn ta, giữ lại được một đám tàn hồn, khiến cho hắn ta chuyển thế sống lại. Còn về phần bản thân lão phu, cũng chuyển sang kiếp khác rồi, chỉ có điều đi làm một người bình thường, không phải là Đế Quân chuyển thế.”
Trác Uyên hơi ngẩn người, giật mình nói: “Ngài cũng đã chuyển sang kiếp khác rồi, vậy bây giờ ngài là…?”
“Một tia ký ức vẽ tranh mà thôi…”
Luân Hồi Đại Đế thở dài, giải thích nói: “Hoặc có lẽ là một tia chấp niệm mà thôi. Ngươi nên biết, ta ở Luân Hồi Thiên Trì chuyển kiếp người, đều phải lưu lại ký ức cuộc đời của chính mình, cảm thụ tất cả, Cửu U chính là lưu lại một phần niệm tưởng luân hồi mà thôi. Vì cái gì? Vì có thể tự mình tận mắt nhìn thấy ngươi có thể trở về, dựa theo kế hoạch ban đầu kế thừa thiên đạo, cung coi như chết được nhắm mắt rồi.”
Trong lòng ngũ vị tạp trần, Trác Uyên nhìn thật kỹ Cửu U: “Vẽ tranh?”
“Đúng vậy, ngay cả thần hồn cũng không phải, chỉ là một chấp niệm vẽ tranh mà thôi. Chỉ cần chào đón được ngươi, chấp niệm sẽ biến mất.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiền lành, Cửu U vỗ nhè nhẹ vào bả vai của Trác Uyên: “Bây giờ ngươi có một lựa chọn, kế thừa Hữu Tình Thiên Đạo ban đầu, lấy lại thực lực ban đầu của ngươi, tuân thủ lời hứa ban đầu, tiếp tục ngăn cản kế hoạch Diệt Thế của Thiên Đế. Hoặc là không cần làm gì, lẳng lặng chờ chết. Ta nghĩ Thiên Đế cũng sẽ mau chóng đến đây, cướp đoạt Luân Hồi Thiên Đạo rồi.”
Lông mày khẽ run lên, Trác Uyên kêu lên: “Đây là lựa chọn sao? Ai lại tình nguyện chờ chết?”
“Đương nhiên là lựa chọn, lựa chọn của chính ngươi.”
Cửu U mỉm cười, nghiêm túc nói: “Ngươi cũng đã nói, ngươi xuất phát từ ma đạo, nhưng kiếp trước của ngươi có Hữu Tình Thiên Đạo, lòng của các ngươi đã bất đồng, sẽ không thể kế thừa được lực lượng kia, mặc dù các ngươi đều là cùng một người…”
Mí mắt khẽ run lên, vẻ mặt Trác Uyên hơi do dự cúi đầu xuống: “Thế giới này, cái gì đều có thể là giả, nhưng chỉ có lòng của mình vĩnh viễn sẽ không giả. Ta đã trà trộn trong Ma Đạo nhiều năm như vậy, làm sao có thể thay đổi bất thường, trở thành Hữu Tình Thiên Đạo? Như vậy thì vì sao năm đó ta lại được chọn làm Ma Đạo?”
Trác Uyên run một cái, khóe miệng bất giác giật giật: “Đã như vậy, vì sao ban đầu không để cho ta trở thành một Đế Cảnh chính đạo, là do bọn hắn không bỏ được sao? Chỉ có một mình sư phụ Cửu U tình nguyện hi sinh vì ta? Thế nhưng ta lại phải hi sinh bản thân, cứu vớt toàn bộ thiên hạ. Htamlinh247, đãi ngộ này…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất