Ầm ầm!  

             Giữa trời đất không ngừng chấn động, phát ra tiếng nổ inh tai, từng cột sáng kia giống như Thần khí khuấy đảo đất trời, khiến cho trời cao không ngăn được mà run rẩy.  

             Kính Nguyệt Tiểu Trúc, Thiên Đế đang an tâm tu luyện trong phòng, chợt, thân thể run lên một cái, bỗng nhiên mở hai mắt ra, sắc mặt hơi trầm xuống.  

             Kiếm Đế bên cạnh nhìn thấy, chặn hỏi: “Sao vậy?”  

             “Phàm giai lại có động tĩnh, hơn nữa còn không nhỏ!”  

             “Phàm giai?”  

             Lông mày Kiếm Đế nhíu lại, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ba con súc sinh kia lại không an phận nữa rồi sao? Đáng tiếc, bây giờ năm thanh Thánh Binh kia đã đi tới Thánh Vực, nếu không ta lại ném về, đủ để uy hiếp bọn chúng một trận nữa!"  

             Thiên Đế cười lạnh, chậm rãi lắc đầu: “Không phải năm con kia, chưa thăm dò thực hư của bản tọa trước thì bọn chúng còn chưa dám động thủ. Lần này và lần trước, lại bằng trận pháp trùng thiên!”  

             “Hả, lại có người muốn tới Thánh Vực nữa rồi?”  

             “Không phải muốn đến, mà là muốn phá!” Thiên Đế thản nhiên cười, khinh thường bĩu môi: “Xem ra sự chuẩn bị mà Trác Uyên để lại cho Phàm giai, ngay từ đầu hắn đã tới Thánh Vực trước để dò đường, vì không tin lũ súc sinh kia, sợ bị bọn chúng lợi dụng, tạo nên sai lầm lớn. Nhưng bây giờ, một bàn tay của hắn không vỗ nên tiếng, cần chi viện, đương nhiên là muốn thả những con súc sinh này ra giúp hắn!”  

             Kiếm Đế gật đầu hiểu rõ, trầm ngâm một chút, hỏi: “Hay là ta đi ngăn cản bọn chúng, kết giới Phàm giai vừa vỡ, sẽ tổn hại đến sức mạnh khởi nguyên của ngươi!”  

             “Không cần, dù sao bây giờ Tình Đạo đã tới tay, cổ tình của ta cũng không cần mượn sức mạnh Phàm giai đến áp chế nữa. Chỉ cần ta luyện hóa được Tình Đạo, đương nhiên độc tính sẽ được giải trừ. Phàm giai đã vô dụng với ta. Huống gì…”  

             Thiên Đế chậm rãi khoát tay áo, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy: “Nếu như ngươi đi Phàm giai, ba con súc sinh kia sẽ cảm nhận được khí tức của ngươi, tất nhiên sẽ đoán được ta không tiện, chỉ sợ lúc này sẽ tạo phản, giết đến tận cửa. Bây giờ ta luyện hóa đại đạo là chuyện cấp bách nhất trước mắt, không thể bởi vậy mà bị quấy rầy, khiến cho đế đạo phản phệ. Ngươi ở đây hộ quan cho ta là được rồi, dù bọn chúng có ra được thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu, hừ hừ!"  

             Kiếm Đế khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, khẽ khom người, tiếp tục hầu bên cạnh.  

             Thiên Đế an tâm nhắm mắt ngồi xuống, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái Không Minh, thoát ra khỏi thế giới...  

             Rầm rầm rầm...  

             Trời đất rung chuyển càng ngày càng mãnh liệt, dường như bầu trời cũng không ngăn được rung động, từng khe hở đen nhánh tràn ra giống như mạng nhện, như muốn sụp xuống.  

             Thượng Quan Khinh Yên đứng dưới nhìn lên, run lẩy bẩy: “Rốt cuộc đại trận mà Trác Uyên để ngươi khởi động này là trận thức gì, sao lại không giống với lần khai triển trước của bọn họ thế? Giống như uy lực lần này lớn hơn lần trước những mấy trăm lần, toàn bộ thiên hạ đều có cảm giác như sắp bị hủy diệt vậy!"  

             “Ta cũng không rõ đây là trận gì, dù sao điện chủ cho ta thủ quyết khai trận, để ta tùy thời chờ lệnh!"  

             Ngô Nhiên Đông hơi nhún vai, cũng không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nói với vẻ kiên định lạ thường: "Yên tâm đi, điện chủ sẽ không hại chúng ta đâu. Đợi trận này kết thúc, chúng ta sẽ có thể tụ họp với điện chủ!"  

             Đám Thượng Quan Khinh Yên khẽ gật đầu, cơ thể khẽ run lên, hoàn toàn không thể khống chế được bản thân mình, nhưng vẫn kiên trì khởi động trận thức, không hề có dự định từ bỏ. Bởi vì trong lòng bọn họ vẫn luôn có lòng tin chắc chắn, Trác Uyên làm chuyện gì cũng tất có đạo lý của hắn, sẽ không sai!  

             Cùng lúc đó, với sự rung chuyển mạnh mẽ như thế, đương nhiên cũng dẫn đến sự chú ý của Tam Đại Thánh Thú.  

             Vạn Thú Sơn, Côn Bằng nhìn lên tám cột sáng chói mắt trên bầu trời nơi phương xa kia, nhẹ nhàng vuốt ve sợi râu, thì thào lên tiếng: "Xem ra hắn đã đụng phải Thiên Đế, không còn nghi ngờ gì đối với lời nói của chúng ta, cuối cùng cũng chuẩn bị liên thủ. Kế hoạch nhiều năm, cuối cùng hai bên đều muốn đánh nhau, chỉ xem cuối cùng ai thắng ai thua thôi, ha ha ha..."  

             "Tất cả Linh thú của Vạn Thú Sơn đều nghe cho kỹ, bản tọa Kình Thiên Côn Bằng, muốn rời khỏi nơi này, tham chiến vì sinh linh khắp thiên hạ!" Nói xong, Côn Bằng vươn hai tay ra, ngửa mặt lên trời gào to thành tiếng, thoáng chốc truyền khắp toàn bộ dãy núi, đến cả nơi hẻo lánh.  

             Nghe được âm thanh thông báo này, đám Linh thú còn đang nơm nớp lo sợ, co rúm lại vì thiên địa dị tượng này, nhao nhao quay đầu về phía đỉnh núi của Côn Bằng, cúi đầu xuống, hoàn toàn không muốn địa chi nổ ra, đau đớn khổ sở...  

             Long Tổ của Thái Thanh Tông ở trong kết giới, sau khi Phần Thiên Long Tổ liếc mắt nhìn một chút, thoạt đầu vẻ mặt hưng phấn, ngẩng đầu lên.  

             Sao đây, cuối cùng Phàm giai này cũng sắp bị phá sao?  

             Thế nhưng vừa nghĩ tới màn kịch cười kia của Trác Uyên lần trước, Long Tổ lại lười biếng nằm xuống: "Hừ, sẽ không mất hứng lần nữa đâu. Những nhân loại này, đều vong ân phụ nghĩa, chỉ lo chạy một mình, không hề để ý đến lão phu còn chịu khổ ở nơi này. Lần này không biết lại là đoàn lữ hành nào muốn lên Thánh Vực du lịch, cắt, lão phu mới không mắc mưu, tránh vừa hi vọng lại thất vọng. Hơn nữa, có phải nên bồi dưỡng một cường giả nhân loại nữa không, hoàn toàn khởi động đại trận này cho ta? Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, sao lại không tìm thấy một người để lão phu lợi dụng một chút chứ?"  

             Nhưng lão ta làm sao biết được, trước khi đi Trác Uyên đã sớm nghĩ đến suy nghĩ của lão ta, bởi vậy đã để Võ Thanh Thu hóa chỗ này của lão ta thành cấm địa. Đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không thể đến nơi này.  

             Lúc nhận Diệp Thu làm đồ đệ, lão ta còn có phải chọn, bây giờ lão ta còn không có cơ hội mà chọn kìa.  

             Nếu như việc này bị Long Tổ biết, không phải hận không thể một chưởng chụp chết Trác Uyên. Lão phu dốc toàn lực giúp ngươi, ngươi nuôi lão phu giống như phòng tặc, có ý gì vậy? Không phải đồ chơi đấy chứ.  

             Nhưng chuyện này cũng không thể trách Trác Uyên được, không phải người trong tộc hắn, trong lòng ắt nghĩ khác. Trước khi chính thức hiểu rõ ràng được những ý đồ của Thánh Thú này, đương nhiên hắn phải phòng bị trước sau cái đã. Không phải đám hung thú này vừa ra, không ai có thể trị thì còn chịu được chuyện này hay sao? Đây không phải coi thường tính mạng nhân lại à!  

             Bắc Hải, nước biển lạnh lẽo của Phong Thiên Hải Ngao kia cũng không ngăn được mà cuộn lên, dấy lên sóng to gió lớn.  

             Hải Ngao duỗi cái đầu to lớn, nhìn lên đỉnh đầu, chỉ có một con mắt chớp chớp, cười nhạo liên tục: "Thế mà còn có nhân loại muốn đến Thánh Vực nữa à? Tiểu tử kia đi thì cũng thôi đi, dù sao nếu hắn không đi, cường địch phía trước, sớm muộn cũng tìm tới cửa, chỉ có thể chờ chết. Nhưng những người khác mà đi thì có lẽ sẽ phiền muộn đến chết. Nước Thánh Vực ấy à, sâu lắm, ngươi ở đây xưng vương xưng bá, đi đến đó chỉ là sâu kiến, mặc cho người khác nắm, ha ha ha... Chúc các ngươi tìm đường chết vui vẻ!"  

             Hải Ngao không nén được mà phá lên cười, lần nữa chìm đầu xuống dưới nước, dường như không còn quan tâm.  

             Ầm ầm!  

             Nhưng đúng lúc này, thiên tượng lại biến. Theo năng lượng của tám cột sáng càng ngày càng mạnh, đại sư trận pháp các nơi kết ấn quyết trong tay lần nữa, bảy cột sáng Thiên Địa Phong Huyệt còn lại đột nhiên hóa thành bảy luồng sao rơi, đi đến chỗ Lôi Ngâm Các kia.  

             Tám luồng ánh sáng hợp lực làm một, cột sáng Lôi Ngâm Các kia nhất thời liền hướng ra phía ngoài, trong nháy mắt đã to lên mấy chục lần. Trên trời cũng không chịu được nặng lượng xung kích này, bỗng nhiên nổ bể ra, hình thành một chỗ trống đen nhánh, không ngừng vỡ vụn lan ra, giống như trời đất sụp đổ.  

             Toàn bộ bầu trời, đều bóc ra từng tầng từng tầng một, giống như vỏ trứng, dần dần vỡ vụn, hóa thành linh quang, tiêu tán trong lỗ đen.  

             Cột sáng không ngừng mở rộng, đám Thượng Quan Khinh Yên đều bị ép đến mức ngừng hô hấp lại, không ngừng lùi về phía sau. Sau đó bộp một cái, trong nháy mắt cột sáng lướt qua thân thể tất cả mọi người, khuếch tán ra. Toàn bộ trời cao cũng ầm vang một tiếng, hoàn toàn bị vỡ ra. Giống như một bàn tay lớn xé mạnh tường thành bao vây ánh mắt mọi người .  

             Đợi sau khi tất cả đã ổn định lại, đám người ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều sợ ngây người. Chỉ thấy cả mảnh trời đều biến thành một màu đen kịt, đó là không động đen nhánh, tuyệt vọng mà không có sự sống.  

             "Rốt cuộc... chúng ta đã làm gì? Trời sập rồi!" Ngơ ngác nhìn lên bầu trời, Thượng Quan Khinh Yên thì thào lên tiếng.  

             Đám Ngô Nhiên Đông nhìn lên, cũng hoàn toàn sợ ngây người, trong lòng khó hiểu và kinh hãi. Nhưng bọn họ không hay biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.  

             "Tại sao có thể như vậy? Điện chủ nói chúng ta khởi động trận pháp, rốt cuộc là làm... Các ngươi mau nhìn kìa!"  

             Nhưng, hắn ta còn chưa nói xong, đồng tử chuyển động, không nhịn được mà chỉ lên phía trên, hét to: "Trời... Trời lại trở về rồi!"  

             Thuận theo hướng hắn ta chỉ, mọi người nhìn sang, chớp mắt đã phát hiện, bầu trời đen nhánh kia đúng là từ từ tu bổ lại, hiện ra khoảng trời xanh thẳm.  

             Hải Ngao nhìn tất cả, hơi ngẩn ngơ, qua một lát, một con mắt đơn độc, không khỏi lộ ra vui sướng điên cuồng từ đáy lòng: "Cái kết giới Phàm giai này, cuối cùng cũng chịu nát rồi. Cái bầu trời ảo do Thiên Đế chế tạo này, cuối cùng cũng bị xé nát, lão phu lại nhìn thấy ngày thực sự, ngày của Thánh Vực, ha ha ha..."  

             Hải Ngao cười to một tiếng, chợt nghe một tiếng ầm vang, Hải Ngao đã vỗ mạnh song trảo, thân thể to lớn nhất thời xông thẳng tới chân trời, trong nháy mắt phá tan kết giới Bắc Hải kia, đi tới chín tầng trời cao. Thân thể khẽ xoay, bỗng dưng hóa thành một lão già một mắt hơi mập mạp, vẻ mặt mừng rỡ bay lượn trên bầu trời, vừa bay ngàn dặm xa.  

             "Cái đại trận phản xung này xé mở kết giới của Thiên Đế, đương nhiên tạo thành lỗ đen không gian. Nhưng mà dưới tác dụng của quy tắc thiên địa, lỗ đen không gian sẽ nhanh chóng tu bổ. Đợi sau khi hoàn toàn tu sửa xong, Phàm giai và Thánh Vực không còn ngăn cách nữa, thật sự hòa làm một thể. Thế giới này, sẽ không còn Phàm giai, ha ha ha..."  

             Khóe miệng Kình Thiên Côn Bằng thoáng mỉm cười, bỗng nhiên đạp mạnh chân, lập tức bay thẳng lên cửu thiên.  

             Sau khi Phần Thiên Long Tổ ngẩn ngơ xong, cũng mừng rỡ trong lòng, không kịp chờ đợi mà xông phá không gian Kim Viêm kia, một Viêm Long màu vàng, thiêu đốt bầu trời thành một mảnh vàng rực, sau đó xoay nửa vòng, tất cả hỏa diễm thu lại vào phía trong, lập tức biến thành một người trung niên mặc áo bào màu vàng kim, liên tục cười to: "Cuối cùng lão phu cũng thoát được rồi, tiểu tử thúi, xem lão phu có tính sổ ngươi không, lúc trước dám thả bồ câu của lão phu sao? Hừ!"  

             Vù!  

             Vừa dứt lời, Long Tổ lắc mình một cái, biến mất không thấy gì nữa.  

             Cuối cùng Tam Đại Thánh Thú đã thoát khỏi lồng giam, vẫy vùng thiên hạ, đi tìm tung tích Trác Uyên.  

             Mà nhân loại Phàm giai đang ngửa đầu nhìn xem thiên tượng biến hóa này, còn chưa rõ chuyện gì. Nhưng đúng lúc này, vụt một cái, một luồng linh khí nồng nặc giống như vòi rồng, quét sạch toàn bộ Phàm giai.  

             Mọi người như đang cố gắng nhanh chóng đắm chìm trong linh khí của hải dương, bản thân mình chưa hấp thu được, mà nguyên lực trong cơ thể đã nhanh chóng hấp thụ sức mạnh chung quanh.  

             "Đây. . . Đây là chuyện gì vậy? Ta cảm giác sắp đột phá rồi!"  

             "Ta cũng giống vậy!"  

             "Ta cũng vậy!"  

             ...  

             Từng tiếng kêu sợ hãi, liên tiếp vang lên. Hôm nay kết giới Phàm giai đại phá, không chỉ là Thánh Thú được lợi, tất cả mọi tu giả Phàm gian đều là người được lợi lớn nhất. Linh Khí Thánh Vực liên tục đi vào cơ thể của đám người Phàm giai, khiến bọn họ cảm nhận được sức mạnh dồi dào mà trước nay chưa từng có.  

eyJpdiI6IjMrME1vSEFTMEVSZTMzSWtOOGdCcWc9PSIsInZhbHVlIjoielRWWXBYVkZxa093MW5PWEVmWjN2eFJzN3E4Z0N5TFdDeVIxM2NrMUpjTkI2UDFkUHQzaFYyTStWZkpFT0dtVzk4U3ppdGZrWmh1UEVMbmhSWnA5OE5hOWlURzljVHdZaGE0SVNMYmdcL1J1TkVVMitoRnRxb242Rml2ZE5DVlM4bkduc1ZnWmlyZklkMmdMTzlQc1M4ellPYURxcnNHXC9kNGsxZ2FoOGJaR3duaGl4cEcxKzduWGFSS29QMFI3N3B3Nml0QVB4Nkk0YTRkK2lwKzRiRXNPWEd4ZVRcL2RYaGJ1TWVMMnc3c0dcL2NDR2tEZllxNkxYSWJ6d0dTWng2VXo5VHIrWmJjeExwcXl6dTRnSk5qeEZLeTMxRHAyNElOM2ZcL0NJb0s0UzliWlRmYjNydTNKMERTclRmdFA5RHhpWnN5Ulg0SDR6dllMeHdKVEIrTDBqMGErd09hTkMwVkwrUHl2Rk83cTd2cWlBVkx3MEhmZW1EcG1KaVwvUWgxQTc0dzN6K25KdHNvYU9COFArYXBoQ0xTNzd4QW56U3NuN2tLRHN0SW94T0dDVWJEY3lCZGN3ZVppN2FrSHdDb0NzZExDT2pnRDlOdldLQWlJNGlcLzd4b1owcHBTNktRZjREWHluVUk4MFlzYkh5NkNaTXBXYkpUdWppMkFlS3pmRnZMRFN0M0dEcXpyaVd4NWpncHZaZzdRQ1I3dkNjRmZmRDAyNlwvekZHQXp1bW04MWY1VDc4SUNKVUtZMVpqMk4wVjgiLCJtYWMiOiIyY2ViMjkxNmExZjk5ZTdhNzAwNGZjZjZjNDVkMmJhNWM0ZjdjMjBmNDI1ODgzOTA0ZWM3MTdjMDgxYzVlNjM1In0=
eyJpdiI6ImhpYU1qUDFiT0FcL2gzZVBSd1pDaVZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxoMjM3c1hOcDVBTEV2UUZySDdrQVFQMXF3MndLcXFWRnFvOVorV3dDTm9cLzVkcThNaHhGdGxXQ09zR0dXaUd5RURFN3dQZlBlNXJGTUVDVlZUeWZZOWQxY3JcL2h1M3dmVjF4VUdudlhldGkzaFY0aEZtVFdzSklFaXpVSDAydmhDUjFvQXdkS3NLV3JtMlNtTGowTVd3NjBmNUU5UU9UQTd5OFlWWWFzK1pGR0h2WnBBRTVvN3lTM3JVbllHQ2JYVEprYkVOWitMK0VZUmFQXC9xVm9PTEkzWU9yOFN0dE80dklZb25OeDhtRkVYSU9GSU1RWFFid0QweUhjdER0Y1BjXC96bm9qbnRrWTNZa2cwVnhOSVlzcjhOU1ZaOUppbDEzVksxSTJCeG5DYjVZWVwvcUlzVEhneTZDTlo1RU9tbG9rbUNKbmxxQXJTakJST1wveUhjVlVIRzBlRjZkMHI4TUFKenhlZlJIZk5ySDZYc2VKd2M3a2ZSRHEzWFZWMmh0OXBQNDd6T2R2NEFaN3pxejZwVnZjOHByQ3Q4cnZpXC95YmtaNllvTGh1Vkxhb1hzeGdiblpwaDYrdVh1V2VSTHJMSXl4NHZEZjB3Z0ZKUTVNaHBPeFp4KzdJckRQcnJjSk9sc0pzZ2hNOWR0N1FTTVBmT0RNTmFaRzJwOHRFblNEcSIsIm1hYyI6IjlmZDdlZTQ4ZjY4ZmEzYmY3ZmE3ZWU5ZTgzNDZhOThiM2ZkNTM1ZDI1M2FmZTBkNDYyZWYzMmQ5MDRlNzJjNzcifQ==

             Nhưng bọn họ làm sao biết được, cái này là thứ bọn họ nên có, có điều nhiều năm như vậy bị người khác áp chế đi rất nhiều mà thôi...

Ads
';
Advertisement
x