Bốp bốp bốp!  

             Tiếng roi da lảnh lót vang dội lọt vào tai, trên mười mấy cây cột trong đại viện Lạc phủ đều buộc đầy người. Đám cao tầng Lạc Minh Ngọc cũng ở trong đó.  

             Nhưng giờ khắc này, sắc mặt bọn họ lại có vẻ hơi tái nhợt, khóe miệng mang theo từng tia máu. Chỉ có hai tròng mắt kia vẫn kiên định, hiện ra ánh sáng sắc bén.  

             Bốp!  

             Lại một tiếng vung roi vang lên, roi da cũng đứt đoạn theo âm thanh đó. Khúc Hướng Phong mất kiên nhẫn ném nửa roi kia xuống đất, quay đầu nhìn về phía Từ Thiên Xuyên, nói: "Đại ca, roi đã đánh gãy mấy trăm cây, đủ rồi chứ, ta cũng mệt mỏi rồi!"  

             "Đủ? Thế này sao mà có thể đủ? Bây giờ chúng ta đã bị các sư thúc sư bá Thánh Sơn coi như trò cười đấy, đường đường đệ tử Thánh Sơn, thế mà bị rác rưởi Hoàng Vực đùa nghịch vòng vòng, chúng ta còn mặt mũi nào mà lăn lộn trên núi nữa chứ?"  

             Vẩy mạnh tay áo, mặt mũi Từ Thiên Xuyên tràn đầy ác độc, nhìn về phía đám người Lạc Minh Ngọc, nghiến răng nghiến lợi: "Mà tất cả những chuyện này đều do bọn họ tạo thành. Bây giờ Hoàng Vực chỉ biết Lạc gia mà không biết Thánh Sơn, chính là khi quân võng thượng, lẽ nào lại như vậy!"  

             "Thế nhưng Mạnh sơn chủ nói, không thể giết bọn họ!"  

             "Chính vì không thể giết, cho nên mới muốn đánh bọn họ cho hả giận!"  

             Lườm đám người một chút, Từ Thiên Xuyên khẽ vươn tay, cả giận nói: "Đưa roi đây cho ta, lần này ta đến đánh!"  

             Bất đắc dĩ lắc đầu, Khúc Hướng Phong lấy ra một roi da mới tinh. Hai tay Từ Thiên Xuyên kéo mạnh, dường như đang thử tính dẻo dai, sau đó vẻ mặt đắn đo dị thường đứng trước mặt mọi người, giống như đang chọn lựa con mồi.  

             Chỉ chốc lát sau, hắn ta đi đến trước mặt một tiểu cô nương, thản nhiên gật nhẹ đầu: "Chính là nàng!"  

             Dứt lời, bỗng nhiên Từ Thiên Xuyên hất về phía sau, roi dài vung ra ngoài. Lạc Minh Ngọc thấy vậy, chợt khẩn trương: "Dừng tay, nàng vẫn còn con nít, không chịu được dạng cực hình như thế này, muốn đánh thì đánh ta đi!"  

             "Cũng bởi vì nàng không chịu được cho nên mới muốn tra tấn nàng!"  

             Oán hận cười một tiếng, Từ Thiên Xuyên khinh thường nói: "Tu giả đều đạt đến Linh Vương cảnh như các ngươi, xem như bị phong bế tu vi nhưng vẫn da dày thịt béo, đánh có thể thương tổn được đến đâu chứ? Còn loại tiểu cô nương tu luyện không tới nơi tới chốn này, đánh nhau mới có khoái cảm, mới có thể chân chính có cảm giác đánh lên người, đau đến lòng, ha ha ha..."  

             Vút!  

             Nói rồi, nhát roi kia đã vọt tới như một linh xà.  

             Lạc Minh Ngọc thấy vậy, không khỏi sốt ruột: "Tư Uyên!"  

             Thế nhưng Lạc Tư Uyên đã sớm hôn mê bất tỉnh, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.  

             Phập!  

             Nhưng mà, bỗng vào lúc này, một tiếng động vang lên, cây roi bay tứ tung như đầu rắn bỗng dưng bị một bàn tay tóm chặt lấy.  

             Thân thể khựng lại, Từ Thiên Xuyên chợt cảm thấy không vung được roi, không khỏi khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, bắt gặp người bắt roi kia, không phải ai khác mà chính là Trác Uyên vừa mới xuất hiện, không thể nghi ngờ.  

             Nhưng giờ khắc này, khuôn mặt Trác Uyên lại xanh xám, trên mặt đám Đan Thanh Sinh cùng đi theo về cũng không vui, nhìn chăm chú về phía ba người không tha, hai quyền nắm chặt lại.  

             Bọn họ cùng lắm cũng chỉ vừa mới ra ngoài mấy tháng mà thôi, gia tộc đã biến thành dáng vẻ như vậy, thực sự khinh người quá đáng!  

             "Trác Uyên!"  

             Gần như là đồng thời, Lạc Minh Ngọc và Từ Thiên Xuyên cùng nhau kêu lên. Nhưng Lạc Minh Ngọc là kinh hỉ, còn Từ Thiên Xuyên lại là phẫn nộ đến mức run rẩy cả người, không hề nhận ra sự kỳ lạ khi roi của mình bị một con kiến hôi bắt lấy.  

             Lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, trên mặt Trác Uyên trầm xuống đến đáng sợ, thì thào lên tiếng: "Bây giờ Lạc gia ở Hoàng Vực đã không ai dám trêu chọc, Thánh Sơn lại ngoài tầm tay với, trừ phi ba tên thiếu gia bù nhìn ngang ngược càn rỡ thần kinh lại phạm vào, chạy đến tìm đánh. Thế nhưng tỉ lệ xảy ra loại chuyện này rất nhỏ, hiện tại bọn họ đang ngoan ngoãn hưởng phúc cơ mà, sao lại thế... Hừ hừ, không ngờ đúng thật là các ngươi đấy!"  

             "Trác Uyên, thật to gan, hóa ra ngươi thật trăm phương ngàn kế đùa nghịch chúng ta như bù nhìn!"  

             Da mặt Từ Thiên Xuyên không ngăn được mà run lên, tức giận cười ra tiếng: "Tiểu nhân âm hiểm nhà ngươi, cho dù Mạnh sơn chủ đồng ý tha cho Lạc gia, nhưng chỉ có ngươi, tuyệt đối không thể buông tha, ngươi đi chết đi!"  

             Vừa dứt lời, Từ Thiên Xuyên đạp chân xuống, trong nháy mắt lao đến Trác Uyên, một chưởng tràn đầy sát ý đột ngột đánh về phía mặt hắn.  

             Phập!  

             Thế nhưng một tiếng trầm thấp vang lên, một chưởng thị sát kia cũng bị Trác Uyên nắm chặt trong tay. Không khỏi sững sờ, Khúc Hướng Phong và Võ Thiên Thu đều sợ ngây người, bọn họ tuyệt đối không ngờ được rằng, Từ Thiên Xuyên có thực lực Thánh giả đỉnh phong mà lại bị một chiêu của Trác Uyên ngăn chặn?  

             Từ Thiên Xuyên cũng bất chợt ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy vẻ khó tin, đồng thời hết sức muốn rút tay ra ngoài, nhưng lại phát hiện tay của hắn ta như đấm vào trong cốt thép xi măng, cho dù hắn ta có dùng sức thế nào cũng không hề nhúc nhích chút nào.  

             Không để ý đến ánh mắt kinh dị kia, Trác Uyên chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, nghi ngờ nói: "Mạnh sơn chủ? Là Đệ Lục Thánh Sơn, phụ thân Mạnh Hiểu Phong sao?"  

             "Nếu đã biết còn không mau buông tay, muốn chết hay sao?" Hắn ta co mạnh cánh tay, nhưng càng cảm thấy siết chặt hơn, giống như kìm sắt, đau nhức tận tim, Từ Thiên Xuyên không khỏi khàn giọng đau đớn quát lớn.  

             Mí mắt nhẹ nhàng run lên, Trác Uyên không khỏi chợt run tay một cái, toàn bộ thân thể Từ Thiên Xuyên đánh đến chỗ hắn trong nháy mắt. Sau đó trong lúc hắn ta còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đụng một tiếng, toàn bộ thân thể đã bị Trác Uyên tiện tay vỗ, đập thành mảnh vụn. Từng tảng máu thịt rơi xuống tứ tung, máu chảy ồ ạt, chảy đầy một chỗ.  

             Hít!  

             Không ngăn được mà hít sâu một hơi, hai người Khúc Hướng Phong sợ đến mức nghẹn họng nhìn trân trối, một tay run rẩy chỉ vào Trác Uyên nói: "Ngươi... Ngươi dám giết đệ tử Thánh Sơn? Các ngươi không muốn sống?"  

             "Bọn ta sống hay chết, đã không còn dính dáng gì đến các ngươi!"  

             Vẻ mặt lạnh như băng nhìn sang hai người, Trác Uyên chợt lộ ra một nụ cười tà ác lạ thường: "Dù sao... Các ngươi cũng không nhìn thấy!"  

             Nói rồi, Trác Uyên liếc mắt cho đám Đan Thanh Sinh. Hiểu ý hắn, mấy vị cao thủ Kiếm Vương tùy ý vung tay lên chỉ, từng luồng kiếm cương kinh khủng đột ngột đến bay lượn đến hai người, chớp mắt đã tới.  

             Có lẽ đệ tử Thánh Sơn trước mặt cao thủ hoàng giai, dựa vào công pháp võ kỹ của Thánh Sơn có thể hơn một chút. Nhưng ở trong mắt Kiếm Vương do Kiếm Đế truyền thừa lại là không chịu nổi một kích.  

             Nhưng trong chớp mắt, hai người chưa kịp kêu lên thảm thiết đã bị chia năm xẻ bảy trong thoáng chốc, hóa thành từng mảnh thịt nát, chôn xương xuống dưới.  

             Không xem bọn họ nữa, Trác Uyên phất tay ra hiệu đám người thả người của gia tộc bị trói ra. Mình thì tự giải trói cho đám Lạc Minh Ngọc, nhìn bọn họ ai nấy đều thương tích đầy mình, cảm thấy vô cùng đau lòng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Minh Viễn và Khuynh Thành đâu?"  

             Liếc nhìn nhau, chúng nữ thuật lại tất cả mọi chuyện. Đến tận đây, cuối cùng Trác Uyên mới hiểu ra tất cả, sau đó lại kỳ lạ nhìn bọn họ một chút: "Nói như vậy, không phải Mạnh sơn chủ ra tay phong bế tu vi các ngươi? Nếu như vậy, bằng ba người bọn họ, cũng không thể bắt được tất cả mọi người, vì sao..."  

             "Còn không phải là Vân Thường tỷ, lo lắng cho kế hoạch của ngươi hay sao!"  

             Lúc này, Sương Nhi hung ác lườm Trác Uyên một chút, giải thích nói: "Lúc đầu ba người kia quấy rối, ta chuẩn bị xuất thủ. Nhưng Vân Thường tỷ e ngại thân phận bọn họ, sợ đánh cỏ động rắn, hỏng đại kế của ngươi, cho nên đã ra lệnh cho chúng ta nhịn, dù sao bọn họ không muốn lấy tính mệnh chúng ta, chỉ chịu uất ức chút mà thôi, không có gì lớn!"  

             Nghe được lời này, Trác Uyên không khỏi khẽ run lên, nhìn về phía Lạc Minh Ngọc, chỉ thấy vẻ mặt hớn hở của nàng đang nhìn mình: "Ai bảo tất cả kế hoạch ngươi đều đặt ở trong lòng, chúng ta cũng không biết gì, sao dám hành động thiếu suy nghĩ, hỏng đại kế của ngươi? Hiện tại Khuynh Thành và Minh Viễn đều đến Đệ Lục Thánh Sơn, xem như tạm thời ổn định người Thánh Sơn. Nếu như hiện tại chúng ta phản kháng ba tiểu tử kia, tạo cho bọn họ cái cớ để phản công, há không phải chuyện xấu sao?"  

             "Cho nên chúng ta tạm thời nhịn vài vết thương da thịt, nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu. Chờ ngươi trở về, thương thảo khi nào động thủ, chúng ta sẽ đòi lại khoản nợ này cũng không muộn. Nếu không động thủ sớm, thất bại trong gang tấc sẽ không tốt!"  

             "Đại tiểu thư, ngươi vẫn như thường ngày, biết đại cục, biết đại thể, không hổ là đứng đầu Lạc gia. Cho dù Minh Viễn không ở đây, ngươi vẫn có thể quản lý Lạc gia thỏa đáng!" Nở nụ cười vui mừng, Trác Uyên nhìn chằm chằm Lạc Minh Ngọc một chút, khen ngợi.  

             Chợt mỉm cười, Lạc Minh Ngọc lại liếc mắt nhìn những mảnh thịt nát rơi đầy đất kia, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Nhưng bây giờ xem ra, thời cơ của Trác quản gia đã chín muồi?"  

             "Cũng không tính quá chín muồi, nhưng ta nhịn không được!"  

             Sâu nơi đáy mắt dấy lên lửa giận hừng hực, bỗng nhiên Trác Uyên quay đầu nhìn về phía tất cả mọi người nói: "Nếu ngay cả Thánh Sơn sơn chủ cũng tìm tới cửa, xem ra chúng ta không thể không chiến. Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải..."  

             "Có!"  

             "Các ngươi lập tức tự mình đi Long Vực một chuyến, xác nhận một lượt với Long tộc cho ta, mặc kệ bây giờ bọn họ tiến hành đến bước nào, đều quang minh phiên hiệu cho ta, tuyên chiến với Thánh Sơn. Hậu phương Hoàng Vực đã hoàn toàn chuẩn bị xong, chỉ chờ bọn họ đi vào là có thể song phương đối đầu, chính diện đối quyết, đây chẳng phải là sở trường của bọn họ sao? Nếu như thời gian kéo dài, Hoàng Vực lại bị Thánh Sơn chinh phạt trở lại, chiến tuyến bên này sẽ gây bất lợi cho bọn họ, bảo bọn họ nhanh chóng dứt khoát, dù phái mấy trăm cao thủ tăng thanh thế cho lão tử cũng được!"  

             "Rõ!" Cúi đầu khom người, hai người cấp tốc rời đi, thi hành mệnh lệnh.  

             "Tuyết Thanh Kiến, Thiên Địa Song Tôn!"  

             "Có!"  

             "Các ngươi lập tức phái tất cả nhân mã Lạc gia đi ra tạo thế, Thánh Sơn bất nhân, cướp đoạt tài nguyên Hoàng Vực, chèn ép con đường tu luyện của tu giả bình thường. Còn không ngừng phái người quấy rầy Hoàng Vực, đối xử tất cả tu giả như nô lệ. Hơn nữa bọn họ còn đang tu luyện tà công, chăn nuôi tất cả mọi người như heo. Cho dù là người mất tích vài ngày trước hay là những người điên kia gây sự Bát Hoàng gần đây, toàn bộ đều đẩy lên người Thánh Sơn. Có vết xe đổ của ba tên ngu dốt Từ Thiên Xuyên này, mọi người đã không có ấn tượng tốt đối với Thánh Sơn từ lâu, nước bẩn gì giội trên người bọn họ, mọi người đều tin!"  

             Trong mắt lóe lên ánh sáng, Trác Uyên lộ ra nụ cười tà ác: "Ta muốn để tên tuổi Thánh Sơn hoàn toàn xấu xa ở Hoàng Vực, người người kêu đánh, phải đến chém chết!"  

             "Rõ!" Ba người cúi đầu, cũng ngay lập tức đi xuống.  

             Lạc Minh Ngọc nghe vậy, lông mày nhẹ run: "Nhưng Thánh Sơn quá mạnh, cho dù người Hoàng Vực tin tưởng những việc này cũng sẽ giận mà không dám nói gì, bo bo giữ mình!"  

             "Ta biết, dù sao ta cũng không cần bọn họ lên chiến trường, chỉ cần bọn họ ủng hộ phía sau là được rồi. Hơn nữa, bọn họ cần người lãnh đạo!"  

             Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Uyên lại nhìn về phía Lạc Minh Ngọc: "Đại tiểu thư, ngươi lấy lý do Minh Viễn bị Thánh Sơn sơn chủ bắt đi, dùng danh nghĩa Lạc gia, thông báo toàn bộ Hoàng Vực, chúng ta tuyên chiến với Thánh Sơn!"  

             Cái gì, tuyên chiến?  

eyJpdiI6IlF0dzFvS3hjWCtZc3dJYm1tU1ZVbHc9PSIsInZhbHVlIjoiNWNFZmp6VDc3aFV4NVFseXB2a1NNZG5JaWFFK3NNTEY5d1I0K2wrSGN4OGtKeFp1Q1Jxbm9tUDYxdkN1UTJ6VWxrUGpcL0FFcUMySXFIR1hxT296alJ0bWtsWGo5NXc2ejFJb0R2dEt3UjREY3dZM0Iycndnd20wZWFEcE9rODF5ZVl2S3Fjc1ZycEZUc2twdTExQkZCZit5NHhyR3pScHRNS0duSXBJcDd2ZmtQMzhqNlhoZTlENEJvWUVtU3dKVWhkQ2dpU2hES2ZYYnJ2ZnJEOEYyN1wvZHJaa1RXYkRIMnNIQUt3TW5xYUdIUHpoeVlCMWZWXC85Wm5oSDgrWDVoWU51NkdTdENtWXZvUTZ2MGZmcm4yYlpTdGNYRnNWalRXMFpwbUxPTklORGFseGc0MWRDY3hlUUhXdFwvOEF5Y0dBbmp4dTlQSXczWU8xOVNGRHJESHZXaEFmZVk4N09WYjF4bm9JNmdcL1lub0tKN1Z2UUhaeHNaRW43Y2t3MXlRQUcwWVNibllYbWV0YkoySzNHQjV5SENsQ1wvSXZoVXYxOVNuckszanJvY081TUNRaFpOUVJtdVJncnlwVU1tTG5Gd2ZnTzZpXC9ueDlIWmI3dTlCc3J3Nm5CSVR3NU5DQVRcL0lcL3pheWdpa0h6S0xFMVwvaFJDdlU5ZkF3djVLcnpZNEZpWW9VVFVHb2c2N2VVc2RNYVJhK01NWHArbEZTZWw2ZUpseHk4cE5SbndybGpOTk1sK2NLV3ZKWmF6eCtxd0xyTVNFTEdLYmYyVm13REcxWm5IQll2XC81bG9yblRLRk5Mc3hcL3hraGlDc0tjUT0iLCJtYWMiOiIzOWQxMGY5YjBjZTVkYTUwYTljZDg3OTRmZTc1M2RmNjhmYzY3YmRmMjk1ZDMzZWRhZWQ4NGM4NjVmODZlNTAxIn0=
eyJpdiI6ImFDYkRuclBDNEtmWVNVNlhxVUdGeXc9PSIsInZhbHVlIjoiRktlWlAzdE1SZnJKcWZ6cU5hdTY1ODloVTdJK2dGU0c3MVMzcnNsUjRNV0VGSWs1bG9WZGZKanhURmxDUWRWRnRIZ01xdTZ6azE2RUVFQlwvTFZkc2FxSEdWYkdtMmcxNllJTXBIQXZtR0FOcWZUQWpOTEdvM2JVKzA3WXdHWFpnQzNlSCs2cmI3UmRCSjE1UjN0aGhXQjNZcFwvSXZ4MkNjYjJWVnlNRnBQNFRTdytuQTBOZENrZmcrVnRoYXNUdGwrcW4ySHZjMTNQMXZqSFRJMGRVdUdvMHlQU3dpZVUzcXoyK2JWZ0V0cWpkQ043cG1OUEhkR05xXC9hdk5iWjVcL1RlZzRaSzk2aUtpdm9LbTRqdmxudmtBPT0iLCJtYWMiOiIyNzAzYzkwYjNkMzgyNzhhYmIzYTJhNTVkYmY4MzEzZDE0ODZmN2VmN2I3MjFlZTZhMTNhNjlmNzAzN2NlZGM1In0=

             Khóe miệng thoáng qua đường cong lạnh lẽo, Trác Uyên nắm chặt nắm đấm, trí tuệ vững vàng: "Ta sẽ để cho tất cả mọi người Thánh Vực, bao gồm cả Thánh Sơn đều sẽ cẩn thận đối diện với lần tuyên chiến này của chúng ta, hừ hừ hừ..."

Ads
';
Advertisement
x