Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Hắc Viêm tàn sát bừa bãi.
Trác Uyên chậm rãi hạ xuống, chăm chú nhìn chằm chăm về đám khói đen như mực ở phía trước, vẻ nghiêm trọng trên mặt cũng không hề giảm bớt một chút nào. Bởi vì hắn tuyệt đối không tin, cao thủ như thế lại sẽ khinh địch để cho hắn đánh lén thành công.
Nhất là, trong nháy mắt bị Hắc Viêm đánh trúng, hắn ta vẫn không hề kinh hoảng hay sợ hãi chút nào, cũng không hoảng sợ hét to, điều này thực sự là không tầm thường, khiến cho người ra run sợ không dám an tâm.
Rầm!
Quả nhiên, một tiếng rung mạnh vang lên, đám khói đen kia nhất thời khuếch tán ra xung quanh, lộ ra vị đại hán bên trong vẫn không hề bị tổn hại một chút nào, còn có cái ghế gỗ mục nát mà hắn ngồi, cũng không hề có dấu vết bị cháy xém.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng nhìn thấy tình huống này, Trác Uyên vẫn không nhịn được mà ngạc nhiên, lộ ra vẻ không thể tin được.
Nếu như không bị Hắc Viêm này dính vào người thì tốt, còn nếu như bị dính vào người, chắc chắn sẽ khiến cho đối phương chết không có chỗ chôn. Thế nhưng bây giờ lại không thể gây thương tổn cho vị đại hán kia một chút nào, đây là tình huống như thế nào vậy?
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hắn, đại hán không khỏi bật cười một tiếng, than thở: “Htamlinh247, Không Minh Thần Đồng, Trùng Thiên Kỳ Lân Lực, còn có Hắc Viêm này, đều là đồ tốt. Chỉ tiếc hỗn tạp mà không chuyên, không có khả năng thấu hiểu được đạo. Tiểu tử, tiểu thông minh không phải là đại trí tuệ, bàng môn tà đạo không thể dùng để cai trị thiên hạ. Ngươi… Không thông qua cửa này của ta, trở về đi.”
“Trở về?”
Trác Uyên nhíu mày lại, vẻ mặt kiên định: “Đừng nói đến việc Khuynh Thành đã bị ngươi đưa đến nơi nào, chỉ biết quay trở lại chính là một con đường chết, làm sao ta có thể trở về? Ta không muốn trở thành tử linh ở nơi này, vĩnh viễn phiêu bạt trong Minh Hải.”
Trác Uyên nói xong, xoay người bước một bước, trong nháy mắt đã bay lên trên cao, trong hai con người đều xuất hiện tia sáng màu đen lóng lánh, hai ngón tay khép lại, một đạo kiếm khí kinh khủng bất chợt xuất hiện ở giữa đầu ngón tay.
“Diệt Thế Kiếm Đạo, Thí Thiên.”
Vút!
Một kiếm tung ra, kiếm cương cuộn trào mãnh liệt.
Sau Kiếm Đồng, cuối cùng Trác Uyên cũng lĩnh ngộ được Ngũ Kiếm hợp nhất, Diệt Thế Kiếm Đạo, một kiếm này, thiên hạ diệt. Kiếm phong màu đen, dường như thanh lưỡi hái tử thần thu hoạch sinh mạng, xoay tròn phóng về phía đại hán kia.
Đồng tử nhịn không được run lẩy bẩy, cuối cùng đại hán kia cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Ha ha ha… Xem ra ngươi cũng không phải là loại hỗn tạp không chuyên, không ngờ lại có lĩnh ngộ rất sâu với kiếm đạo của Kiếm Đế, đúng là trò giỏi hơn thầy. Có điều, muốn đối phó với lão phu, vẫn còn không dễ dàng như vậy, Bá Quyền.”
Rầm!
Không phải chỉ dùng hai ngón tay nữa, mà là cả một nắm tay, đại hán vung mạnh một quyền về phía kiếm cương, một tiếng nổ rầm vang lên, trong nháy mắt kiếm cương đã vỡ thành mảnh vụn tiêu tán, bởi vì lực phản chấn mà Trác Uyên cũng bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Đợi cho đến khi tất cả đều yên tĩnh, đại hán kia chậm rãi thu lại nắm tay, cúi đầu xuống nhìn, cũng nhịn không được cười rộ lên: “Không ngờ cũng có ngày lão phu phải ăn gian, rõ ràng nói linh vương đối phó với linh vương, nhưng vẫn nâng lực lượng lên đến cấp Hoàng. Tiểu tử kia… Theo lý thuyết thì có để đi qua nơi này rồi, chỉ có điều… Lão phu còn chưa đạt được mục đích, ha ha ha…”
Chậm rãi buông tay xuống, trên mu bàn tay đột nhiên xuất hiện một ấn ký màu trắng rõ ràng…
A!
Ở một nơi khác, Trác Uyên kêu to không ngừng, bị lực phản chấn mạnh mẽ đánh bay về phía sau, cuối cùng bay qua cái lỗ bị đốt trên cổng đá, vọt thẳng ra bên ngoài, rầm một tiếng, liền đập phải một thân thể khổng lồ mềm mại.
Đợi đến khi rớt xuống, liền bị một cánh tay to như ngọn núi kéo lại.
Ngay sau đó, từng con hải linh thú cao như núi đều rối rít bơi tới, chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn không rời, luôn mồm hỏi: “Đây không phải là sứ giả đại nhân sao? Ngài không sao chứ?”
“Sứ giả đại nhân, vị đại nhân bên trong kia có làm ngài bị thương hay không?”
“Sứ giả đại nhân, nữ oa đi bên cạnh ngài đâu rồi, tại sao không có đi ra ngoài cùng với ngài?”
…
Một đám hải linh thú nói không ngừng, khiến cho hắn đau cả đầu, chẳng qua hắn cũng không quan tâm đến những câu hỏi han của đám hải linh thú tốt bụng này, giật người một cái rồi đứng dậy, xem xét vết thương trên người, cũng rất kỳ lạ, không hề có một vết thương nào.
Chẳng lẽ, người bên trong cũng không hề tổn thương hắn? Bằng không, chỉ dựa vào lực phản chấn vừa rồi, hắn không chết thì cũng phải bị trọng thương rồi.
Trong lòng do dự một chút, Trác Uyên lại cảm thấy nghi ngờ, liếc mắt nhìn về phía bầy hải linh thú xung quanh rồi hỏi: “Rốt cuộc người bên trong là ai? Tại sao lại lợi hại như vậy? Hơn nữa còn có vẻ rất quen thuộc với Thiên Đế, Kiếm Đế hay Kỳ Lân?”
“Chuyện này…”
Cả người bất giác bị kiềm hãm, đám hải linh thú đều nghiêng đầu đi, ngậm miệng không nói. Chỉ một thoáng chốc, đám hải linh thú vốn còn đang ầm ĩ khắp nơi, trong nháy mắt liền im lặng không một tiếng động.
Trác Uyên nhìn chằm chằm vào bọn chúng, trong lòng cũng hiểu rõ, liền vội vàng ho một tiếng, uy hiếp nói: “Không phải các ngươi nói sống hay chết đều tuân thủ theo mệnh lệnh của Hải Ngao đại nhân hay sao? Bây giờ ta thay mặt Hải Ngao đại nhân hỏi ý kiến của các ngươi, vì sao các ngươi lại không nói?”
“Hải Ngao đại nhân cũng biết hắn, chúng ta không cần phải nói.”
Ngay lập tức liền có một con hải linh thú nhanh nhẹn trả lời, đám hải linh thú vừa nghe thấy đều đồng loạt gật đầu.
Da mặt bị kéo căng ra, Trác Uyên cũng không còn gì để nói. Chắc chắn đám gia hỏa này đã từng nhận được mệnh lệnh, không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào về người kia. Thế nhưng biết người biết ta thì mới bách chiến bách thắng. Đặc biệt lại là cường giả như vậy, bây giờ hắn đã tung ra hết chiêu bài, hiển nhiên cũng không thể dùng lực được, nhưng nếu như muốn dùng trí, lại không hiểu rõ xuất thân của hắn ta, căn bản không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên lại hỏi một vấn đề khác: “Htamlinh247, thực lực của đại hán bên trong kia mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn phải là Thánh Giả. Dù sao ta cũng không thể đánh bại được hắn, ta chỉ là một Linh Vương, làm sao lại có thể là đối thủ của Thánh Giả được?”
“Ha ha ha… Sứ giả đại nhân, mặc dù nói như thế có hơi quá phận, nhưng ta vẫn cảm thấy ngài có chút không biết xấu hổ. Vị đại nhân kia chắc chắn sẽ không cố ý bắt nạt ngài.”
“Ồ, tại sao lại nói như vậy?”
“Ha ha… Có lẽ ngài không biết, vị đại nhân kia coi trọng nhất là công bằng, ngay cả cổng đá này cũng vậy, đều tự mình chế tạo cho những người đến xông cửa. Nếu như ngài là Linh Vương Cảnh, sức mạnh của cổng đá này cũng sẽ ngang với Linh Vương Cảnh, nhất định ngài sẽ có cơ hội đi đến được nơi vị đại nhân kia canh gác. Bởi vì vị đại nhân kia cũng sẽ sử dụng lực lượng tương ứng là Linh Vương Cảnh để đối địch với ngài.”
“Làm sao lại có thể?”
Trác Uyên không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được: “Hắn chỉ tùy tiện thổi một cái, đã thổi bay một người khác ra xa vạn dặm, đây cũng chỉ là Linh Vương Cảnh? Coi như có nói là Thánh Giả cũng không quá đáng đâu.”
Đám hải linh thú thản nhiên cười, đều lắc đầu: “Sự chênh lệch trong cùng một đẳng cấp cũng rất lớn, chuyện này cũng phải dựa vào khả năng khống chế lực lượng của từng cá nhân. Có điều ngài cũng nói đúng một chút, quả thực khi vị đại nhân kia ở Linh Vương Cảnh đã từng giao chiến với Thánh Giả. Mặc dù không thành công, nhưng nắm đó hắn ta cũng gây chấn động một thời. Sau khi hắn ta trở thành Thánh Giả, lực lượng có thể so với một trăm con linh thú cấp mười hai, hơn nữa còn chiếm thượng phong. Về sau Kỳ Lân đại nhân xuất hiện mới khó khăn lắm liều mạng đánh ngang tay với hắn ta mà thôi…”
“Cái gì?”
Trác Uyên không khỏi ngạc nhiên, nhịn không được kêu lớn một tiếng: “Lực lượng có thể so sánh với Kỳ Lân mà không bại, đây chẳng phải là…”
Con hải linh thú kia phát hiện ra nó nói sai, vội vàng che miệng lại, vẫy vẫy cái móng vuốt to lớn, gấp gáp nói: “Sứ giả đại nhân, đây đều là do ngài suy đoán đó, ta chưa từng nói cái gì hết…”
Thế nhưng Trác Uyên đã không nghe được lời nói tiếp theo của nó, chỉ nhíu chặt lông mày, sau đó lại nhìn về phía cánh cổng đá cực lớn kia, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Trác Uyên hít một hơi thật sâu, tung người lên, nhảy xuống khỏi cánh tay mềm mại của hải linh thú, chậm rãi đi đến trước cánh cổng cực lớn kia, liếc mắt nhìn về phía cái lỗ nhỏ mà hắn vừa đốt ra, không khỏi lộ ra nụ cười chế giễu.
Sau đó rầm một tiếng, hai tay đặt lên trên cổng đá, trên cánh tay phải lại phóng ra ánh sáng màu hồng một lần nữa.
Đám hải linh thú thấy vậy, đều không thể hiểu nổi: “Này… Sứ giả đại nhân, ngài đang làm gì vậy? Không phải ngài đã qua được cửa ải này hay sao? Bây giờ chuyện ngài phải làm là chiến đấu với vị đại nhân ở bên trong kia.”
“Cửa ải này, người của ta qua, nhưng tâm lại chưa qua.”
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười buồn bã, Trác Uyên sâu kín nói: “Tiền bối bên trong kia nói rất đúng, trong cuộc đời của một con người, không nên đầu cơ trục lợi. Cửa ải này đo lường tâm, mà không phải lực, không phải là nơi sử dụng thủ đoạn để đùa giỡn.”
Nói xong, Trác Uyên nhắm chặt hai mắt lại, dùng hết lực lượng toàn thân đẩy cổng đá, trong não đã không còn suy nghĩ chuyện gì nữa, chỉ tập trung đẩy, không suy nghĩ đến những thứ vặt vãnh nữa.
Lỗ tai đại hán kia khẽ nhúc nhích, dường như đã biết được chuyện ở bên ngoài, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười vui vẻ: “Không hổ là hắn ta, không kiêu không ngạo, ngộ tính không tồi.”
Một canh giờ, hai canh giờ, cánh cổng lớn kia vẫn không hề nhúc nhích như trước, ba canh giờ, lại sau bốn canh giờ, vẫn như vậy. Trác Uyên vẫn đẩy như cũ, không hề thả lỏng, hơn nữa hai mắt vẫn nhắm chặt, mặt không đổi sắc, chỉ còn sự kiên nghị, thậm chí cũng không phát hiện cả người đã ướt sũng mồ hôi.
Đám hải linh thú ngốc ngếch trừng mắt vây xem, cứ nhìn hắn đẩy cửa đá, dường như đã hợp lại thành một, vẫn không nhúc nhích trong một thời gian dài như vậy, cũng không thể hiểu nổi.
Rõ ràng là không đẩy được, tại sao hắn lại phải kiên trì như vậy? Hơn nữa nếu tiếp tục như vậy, càng kiên trì, lực lượng càng nhỏ, không bằng nghỉ ngơi một lúc.
Kết quả, bọn nó còn muốn khuyên một chút, thế nhưng còn chưa đợi bọn nó mở miệng, Trác Uyên đã thả lỏng lực lượng, cả người cũng chậm rãi lui về phía sau một chút, nhưng vẫn không hề mở hai mắt ra.
Đám hải linh thú liếc nhìn nhau rồi gật đầu, đây là tạm thời buông tha, cần phải nghỉ ngơi rồi.
Rầm!
Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng vang lớn đột nhiên phát ra, đám hải linh thủ lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cánh cổng đá vừa dày vừa nặng kia đang ầm ầm run rẩy, một ít bụi không khỏi bay xuống, quả nhiên đã nhúc nhích.
Con ngươi co rụt lại, đám hải linh thú nhìn về phía Trác Uyên, mặc dù hắn vẫn chưa mở mắt, thế nhưng dưới ánh sáng màu hồng, hai tay đang đẩy cửa của hắn cũng nhẹ nhàng hơn. Có điều, thoạt nhìn qua thì có vẻ hai tay đã trở nên yếu đuối hơn trước rất nhiều, thế nhưng dưới từng tiếng nổ ầm ầm, lại dần dần đẩy ra cánh cổng vừa dày vừa nặng nề kia, lộ ra thiên địa rộng lớn ở bên trong.
Trác Uyên từ từ mở mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ, chân thành bước về phía trước, quang minh chính đại đi vào. Lần thứ hai đi đến trước mặt vị đại hán kia, Trác Uyên cũng không nói gì, chỉ nắm chặt quả đấm, nhẹ nhàng vung về phía trước một cái.
Phù phù!
Một đạo quyền kình vô hình đột nhiên nhắm về phía khuôn mặt của đại hán. Đại hán cũng không chậm trễ như lúc trước nữa, tung một quyền ra, ầm một tiếng, đánh vào quyền kình kia, nhất thời phát ra sức mạnh trùng kích vô tận, trong vòng ngàn dặm, mặt đất nứt vỡ, một mảnh cát bụi tung bay. Mặc dù là Minh Hải ở ngoài cửa, cũng một lần nữa nổi lên cuồng phong, biển động ầm ầm, một vài hải linh thú cấp thấp run rẩy không ngừng.
Đại hán liếc mắt nhìn chiếc ghế vỡ nát, lại quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, vui vẻ gật đầu: “Ngươi thắng, cửa ải này… Ngươi thông qua rồi…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất