“Cái gì, lời này của Trác quản gia là có ý gì?”Lông mày Triệu Thành khẽ giật, khó hiểu nhìn hắn.  

             Trác Uyên cười khẽ, chậm rãi đứng dậy, đi hai bước đến giữa sảnh đường nói: “Cái gọi là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Mặc dù Ma Hoàng đại nhân dũng mãnh phi thường nhưng lấy một đánh hai nói cho cùng thì hai tay khó địch lại bốn tay. Cho dù có tiêu diệt được kẻ địch thì cũng bị tổn thất nặng nề, không chiếm được lợi gì. Ngược lại, còn đám người trong Bát Hoàng kia có thể nhân cơ hội cướp đoạt địa bàn của đại nhân, lợi bất cập hại. Cũng giống như trận chiến giữa Quỷ Hoàng và Ưng Hoàng năm đó, đại nhân đã làm gì, tại sao không chứ?”  

             “Đạo lí này...Làm sao bổn hoàng lại có thế không biết?”  

             Triệu Thành nhíu mày thật chặt, không khỏi thở dài một tiếng: “Chỉ là...Bây giờ không phải ta muốn đánh mà là do hai lão già kia cứ bám chặt lấy ta không chịu buông. Nếu ta không ứng chiến, há chẳng phải vô duyên vô cớ bị bọn họ cướp đoạt? Chưa nói đến việc mất địa bàn thì mặt mũi của bổn hoàng để ở đâu? Nếu người đời biết bổn hoàng yếu đuối đến nước này thì còn ai đến nhờ vả bổn hoàng?”  

             Trác Uyên khẽ cười gật cười đồng ý nói: “ Đúng vậy, nếu không đánh, đại nhân còn thiệt hại nhiều hơn cho nên trận chiến này nhất định phải đánh. Chẳng qua là...không nên do đại nhân đánh!”  

             “Không nên do ta đánh? Vậy ai đánh? Nhưng bổn hoàng là mục tiêu của bọn họ đó!”  

             “Do những người khoanh tay đứng nhìn kia đến đánh là thích hợp nhất!”  

             Khóe miệng xẹt qua một độ cong gian xảo, Trác Uyên ý vị sâu xa nói: “Nếu ai tham gia trận chiến này cũng sẽ chịu thiệt hại. Tại sao đại nhân không kéo những kẻ đang bàng quan kia vào chiến trường, hoán đổi vị trí, còn mình đứng ngoài cuộc quan sát?”  

             Triệu Thành không khỏi giật mình, nhìn hắn một cái thật lâu, dường như đã hiểu: “Ý của ngươi là...tìm đồng minh? Nhưng mà...bây giờ tìm ai làm đồng minh chứ? Hơn nữa lần này, đối phó với hai cường giả Bát Hoàng, cho dù tìm được đồng minh, e rằng đối phương cũng sẽ giở *công phu sư tử ngoạm ra, thiệt hại còn không bằng một trận chiến!”  

             (*Nguyên văn là狮子大开口 sư tử đại khai khẩu nghĩa là: chỉ việc chém giá cắt cổ hoặc ra điều kiện quá cao)  

             “Ma Hoàng đại nhân hiểu lầm rồi, không phải tìm đồng minh mà là tìm tay chân. Đồng minh thì chúng ta còn phải kề vai chiến đấu nhưng tay chân thì khác. Bọn họ ra sức còn chúng ta chỉ việc xem là được rồi, không cần tốn một binh lính nào!”  

             “Ách...Trác quản gia, ngươi không có bệnh chứ!”  

             Cơ thể hơi chấn động, Triệu Thành nhìm hắn chằm chằm nhưng lại đột nhiên bật cười: “Ha ha ha...Trác quản gia, ngươi tìm đâu ra một kẻ ngốc như vậy? Có thể cho người khác mượn lực vô ích, trong Bát Hoàng  có kẻ ngốc như vậy sao?”  

             Trác Uyên thản nhiên nở nụ cười, từ chối cho ý kiến: “Đương nhiên không có kẻ ngốc như vậy, vả lại chiêu nạp tay chân cũng không thể không trả giá, đặc biệt là Bát Hoàng!”  

             “Như vậy...phải trả giá như thế nào?” Triệu Thành nghiêm mặt hỏi lại.  

             Khóe miệng thoáng qua một tia tà ác, Trác Uyên nhìn hắn ta chằm chằm, gằn từng chữ một: “Xin hỏi Ma Hoàng đại nhân, không biết ngài đã giải được tấm bản đồ Minh Hải kia chưa?”  

             “Ngươi muốn lấy bản đồ Minh Hải ra trao đổi ư? Không được!”  

             Trong lòng Triệu Thành chấn động, suy nghĩ trong trong chốc lát rồi hung hăng lắc đầu, dứt khoát từ chối: “Bản đồ Minh Hải là manh mối duy nhất của đạo trường Minh Hải, cực kỳ quý báu, há có thể rơi vào tay những kẻ đó? Lỡ đâu bọn họ giải ra được thì sao?”  

             “Tấm bản đồ này sâu xa như vậy, làm sao người thường có thể giải ra được? Nếu không Đổ Hoàng cũng sẽ không đem ra đánh cược. Hơn nữa lần này, chúng ta không lấy tấm bản đồ thật ra làm điều kiện trao đổi mà chỉ là một bản sao mà thôi. Tấm bản đồ thực sự vẫn nằm trong tay Ma Hoàng đại nhân.”  

             “Vậy cũng không được, nếu bọn họ giải được bảo sao thì sao?”  

             “Cái này thì dễ thôi, chúng ta chỉ cần giở trò trên bảo sao là được, bảo đảm cả đời bọn họ cũng không thể giải được!”  

             “Giở trò? Bọn họ sẽ không phát hiện ra sao?”  

             “Ma Hoàng đại nhân, xin hãy mang tấm bản đồ đó ra để tại hạ cho ngài xem.”Khóe miệng khẽ cong lên, Trác Uyên khom người cúi đầu.  

             Triệu Thành híp hai mắt lại, nhìn hắn thật kỹ một lúc rồi mới miễn cưỡng lấy tấm bản đồ kia ra, mở ra trước mặt hai người họ. Trác Uyên bước nhẹ về phía trước hai bước, chỉ dẫn trên bản đồ từng cái một: “Mời đại nhân xem, tấm bản đồ này được tạo thành từ vô số chấm đen. Khi chúng ta làm bản sao sẽ thêm nhiều hơn một điểm ở bên này rồi lại bớt đi mấy điểm ở bên kia, ai sẽ phát hiện được? Đoán chừng ngay cả Đổ Hoàng cũng không nhận ra được. Hơn nữa, góc bên trái và góc dưới bên phải rất giống nhau, nếu chúng ta dịch chuyển chúng một chút thì hẳn cũng không bị người khác phát hiện đâu. Cho dù cầm tấm bản đồ thật đến so sánh, ai có thể phân biệt được rốt cuộc trong đó có gì? Cho dù nhìn tận mắt có lẽ cũng tốn công vô ích!”  

             Triệu Thành gật đầu rõ ràng, hớn hở ra mặt, mở miệng khen ngợi: “Diệu kế của Trác quản gia, quả nhiên là bản đồ thâm sâu như vậy, dù có một số chi tiết nhỏ khác nhau cũng khó mà phát hiện được. Lần này, chúng ta có thẻ đánh bạc để trao đổi, hơn nữa còn là *tay không bắt sói trắng, vốn dĩ là thứ không quan trọng. Ha ha ha...Nhưng mà, chúng ta nên giao dịch với ai đây?”  

             (*Nguyên văn空手套白狼 nghĩa là: lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì)  

             “Đương nhiên là ai coi trọng tấm bản đồ này nhất thì chúng ta sẽ giao dịch với người đó!”  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, chậm rãi dạo bước, phân tích từng cái một: “Ban đầu ở Đổ Thành, Đổ Hoàng ném tấm bản đồ này đi, đương nhiên sẽ không quá coi trọng, hoặc chính hắn ta cũng có bản sao rồi nên không thể cùng hắn nói chuyện được. Mặc dù những người đại diện khác của các Đế cũng muốn có được tấm bản đồ này nhưng lại chỉ có hai người thể hiện nổi bật nhất. Người của Đan Hà Tông sau đó đã phái đệ tử giở mỹ nhân kế với ta, muốn lấy bản sao này, đại diện của Kiếm Hoàng  không tiếc mà đánh cược. Nếu chúng ta bàn bạc với bọn họ, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều!”  

             Triệu Thành gật đầu rõ ràng, nhìn vào mắt Trác Uyên, càng thêm cơ ngợi không ngừng: “Tiên sinh thật là nhạy bén hơn người, bổn hoàng có tiên sinh giúp đỡ là một may mắn lớn. Bây giờ ta sẽ lên đường đi đàm phán với hai Đế kia!”  

             “Khoan đã!”  

             Trác Uyên vội vàng vẫy tay, chậm rãi lắc đầu: “Ma Hoàng đại nhân, đừng sốt ruột. Bây giờ, bọn họ đều đã biết tình hình của chúng ta, đến lúc đó, cho dù chúng ta có mang tấm bản đồ tận cửa đến thỉnh cầu thì cũng sẽ bị bọn họ hung hăng bắt chẹt. Đại nhân hãy nghe diệu kế của ta rồi hành động, bắt bọn họ cam tâm tình nguyện làm việc cho ta!”  

             Da mặt Triệu Thành khẽ run lên, kích động nói không nên lời, chỉ nhìn chằm chằm Trác Uyên không rời, rất lâu sau mới hưng phấn nói: “Bổn hoàng được tiên sinh giúp đỡ thực sự như có một báu vật. Như vậy lần này cả đồng minh đều để tiên sinh toàn quyền xử lý!”  

             “Đại nhân khách sáo rồi, đây là trách nhiệm của tại hạ!”  

             Sau khi khom người cúi đầu, Trác Uyên trịnh trọng nói. Sau khi trò chuyện một lúc, hắn liền cùng Bách Lí Ngự Vũ rời đi, điểm đến đầu tiên đương nhiên là Đan Hà Tông, chỗ ở của Sở Khuynh Thành. Bây giờ hắn có thể tận dụng cơ hội để tiếp tục giao dịch còn chưa hoàn thành ở Đổ Thành trước đó.  

             Vù vù vù!  

             Mới đến trước sơn môn, nhưng đã nghe thấy tiếng xé gió vang lên, mười mấy thiếu nữ trẻ tuổi lập tức chặn trước mặt bọn họ. Người dẫn đầu không nghi ngờ gì chính là đại sư tỷ của tông môn, Phương Mẫn.  

             Khóe miệng xẹt qua một độ cong tà ác, Trác Uyên vênh váo tự đắc nhìn nàng ta, hét lớn: “Nha đầu, làm phiền ngươi bẩm báo một tiếng, nói Trác Uyên đại diện cho Ma Hoàng đại nhân đến đây thăm hỏi Diễm Hoàng đại nhân, có việc tốt!”  

             “Hừ, tiểu tử thối, lần trước chơi đùa bọn ta còn ngại chưa đủ sao? Hôm nay lại có gan đến Đan Hà Tông ta? Tự tìm chỗ chết!”Trong mắt Phương Mẫn lóe lên vẻ hung ác, quát lạnh một tiếng rồi bất ngờ tung một chưởng về phía Trác Uyên: “Các tỷ muội, xé tên điên này thành nhiều mảnh cho ta, chết không toàn thây!”  

             Vâng!  

             Nàng ta vừa mới nói xong, những nữ nhân còn lại cũng đồng thanh lên tiếng, sau đó đồng loạt tấn công về phía Trác Uyên. Khí thế mạnh mẽ mãnh liệt, che trời rợp đất lập tức áp xuống. Nếu Trác Uyên là một khúc xương thật thì lúc này đã bị ép thành thịt nát, đầu một nơi thân một nẻo.  

             Vù!  

             Đúng lúc này, Bách Lí Ngự Vũ lắc mình một cái, chắn trước mặt Trác Uyên rồi đánh trả lại, một thanh kiếm mang lạnh lẽo thình lình quét ngang qua mặt của tất cả mọi người!  

             Binh!  

             Tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang lên, mười mấy nữ tử đồng loạt phun ra một ngụm máu đỏ thẫm rồi bay ngược ngã về sau, đợi đến khi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã tái nhợt.  

             Mà đây cũng là do Bạch Lí Ngữ Lí hạ thủ lưu tình, nếu không thì bọn họ đã bị giết chết ngay lập tức, sẽ không còn mạng sống.  

             Bĩu môi khinh bỉ, Bách Lí Ngự Vũ nở nụ cười khinh thường, nhưng Trác Uyên lại nhẹ bước một bước, lớn tiếng nói: “Tại hạ là sứ giả thay mặt Ma Hoàng đại nhân tới. Nếu ra tay với ta chẳng khác nào ra tay với Ma Hoàng đại nhân. Thế nào, Đan Hà Tông cũng muốn khai chiến với Thiên Ma Sơn của ta sao?”  

             “Hừ, bây giờ chính Ma Hoàng đang bị bao vây tứ phía mà còn dám đi chọc giận những kẻ địch cường đại khác sao?”  

             Tuy nhiên, Ngay khi Trác Uyên vừa nói xong, một giọng nói khinh thường đột nhiên vang lên, sau đó một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt bọn họ. Trác Uyên vừa nhìn thấy không khỏi vui vẻ: “Đây không phải Mai sư thúc sao, đã lâu không gặp!”  

             “Hừ, Mai sư thúc cũng để ngươi gọi sao?’  

             “Đương nhiên, ta gọi theo Khuynh Thành!”Trác Uyên nhếch mép cười một tiếng, không biết xấu hổ nói.  

             Mà Mai Tam Cô nghe được câu này, dường như nhớ tới tấm bản đồ hôi thối mà Trác Uyên đưa cho bà ta thì càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, chửi mắng: “Tiểu tử thối, lần trước ngươi trêu chọc lão thân, lão thân còn chưa tính toán rõ ràng với ngươi đâu!”  

             “Cắt, cuối cùng cũng có phản ứng, ta còn tưởng rằng lão thái bà này hồ đồ cả đời cơ đấy!”Bách Lí Ngự Vũ cười nhạo một tiếng, bĩu môi khinh thường.  

             Lỗ tai khẽ nhúc nhích, Mai Tam Cô oán hận trừng mắt nàng ta, hai tay nắm chặt lại, nhưng lại không dám hành động. Bởi vì bà ta biết, nha đầu này không đơn giản, trong chốc lát không phân được thắng bại, bà ta không thể tùy tiện dạy dỗ được.  

             Trác Uyên thì cười lớn một tiếng, không để bụng nói: “Ha ha ha... Chuyện lần trước, lát nữa ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngài sau. Mấu chốt là lần này, ta  là đại diện cho Ma Hoàng, các ngươi cứ chặn ta lại ở ngoài cửa, không cho vào đi như thế này ư?”  

             Xì, đại biểu của Ma Hoàng thì có gì đặc biệt hơn người? Là tay sai mới đến Thiên Ma Sơn nhưng đã học được cáo mượn oai hùm rồi!  

             “Ha ha ha, Mai Tam Cô, ngươi thật là không hiểu biết.”  

             Trác Uyên không nhịn được cười một tiếng, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Đại diện cho Ma Hoàng, thực sự không có gì ghê gớm. Nhưng câu này ngươi không nên nói, bởi vì ngươi không xứng. Bây giờ ta là đại diện của Ma Hoàng, đương nhiên là tới gặp tông chủ của Đan Hà Tông, bàn bạc lợi ích, chỉ có tông chủ của các ngươi đuổi ta đi thì mới danh chính ngôn thuận, bởi vì ngươi đại diện cho Đan Hà Tông. Mai sư thúc, chẳng lẽ bây giờ ngươi có thể đại diện cho Đan Hà Tông? Đây là soán quyền đoạt vị ư hay là Diễm Hoàng đã chết rồi?”  

             Ngươi…  

             Da mặt không ngừng co giật, Mai Tam Cô giận sôi máu nhưng lại không nói nên lời phản bác được. Chỉ muốn xông lên giẫm chết Trác Uyên, nhưng lại hít một hơi thật sâu cố đè nén lửa giận trong lòng.  

eyJpdiI6InR0SEVNdDJxQk1GM1htQ1NxcTd1SkE9PSIsInZhbHVlIjoiSHAzeHp6N3VXZHNVcThCKzNudXZZK21yeEhTb3JKSTBQOE5LQ2NzY21oNVdGdUtPQU1ENGtsXC9RQ1wvaU5kMUtcL1Y3T1wvaUZMZUhvRjk3c3F0ZkI0eGg5MThUVGNIWkpGRm5ocXNESlBSeSt0a2wwVDd6SEFNTnhUSk1VSkpzVzFXamJsbUZjTWtURHNYZ3BpRzVXbmF5ZjRGVmtGZ3drV0VmNk9mMHI4WGJ1WmFYMEpqRHdQbm9nSUVXVEgyYVVaWkp0RGxMVTBaY1wvTGI0eG5lZ2czMnNNT25zTzM0OE05N2taRExOZXZxcWtrcUt3S3M5eVwvMmxKOWpudmVQbTlzTEk4NFV0M3drXC96enVFeUZjSXNxdTl2emhaeTZwdms1RzlxOFBrY2JzSWdNZGVsdGdcL1BVbkhmcU56Qk9iT1BpTGhxQ1dXb250d3RMQk9sRUJ1VWRneXhEUDJVaGx3QzY0ZnE3Ym40Wlwvb3NoZmlVZVN1WmloT0FaNnNkeEkrRGJZMmgrbjRsbXA3ZThkb1QzeWhTRk5VXC9sTVYzeXlkcWdRQzRhWVBZSTF0MDhWYXBCMlhKU3BLTHU5aXpJMDNVNGppYXlBRm1peG1PY01zVVo3ZFwvYkxMV25TWEpkSmJPXC9EWHc3VndHbzZpdndrdHN0aEVMbzhaK3NnMGVtZGw5Y1BoMkhnbnFiaDFSbVwvY01UOUtzbmF6WnNHY2E0cXN2blFTT0VVZ2NMcnR6ZWF4cDlLUEpHSGg0WHExTmR4WU1qaTRTdGlYckh2RmVZak1zWklMNUF5V2R5WkJ0ZXd6Uk4yTTQ3TXZxTUJCcUk4UEFoQjlaN25tM2ZJZ0FKWFdaUEVxeDNIbmwxcjJHWHpqVldLNWVleVJJVnVnbzZoQllBb28wdUltNFE1cWg5RFBuODRcL3loOEt4bDVKUDJpNjlVcE5ZY3VmZG4xenBGVWFHQ3UySXhhRm9sNndOazJBaVNCdkR3MFRQS3plUXlBeXBKRjlCOVZJV21KeTNYUldUM2VTRnpsV2ZhQmltSmJCclwvZXdCcFwvdDlKWDhMaFVkWlNLZ3pPSWl6WXhiejRQZkdGd052WTNucE1MdmdPRnM3RDcyenZBTmVXTTZFeXN3bVdONW5sYU84Qk0yNXh6RURZN00xcTNKN2lPa2g0PSIsIm1hYyI6IjJlNzU3MjEzNjgzODM1MmU1MWJkODJlNGJiYmVjMGI0MDFmMTEwYmFjODliYjVhMWJmNjhhNDUyN2Q3MTcyZjEifQ==
eyJpdiI6Inh5SllYVmc0alZoVjVRNDdDN01YSWc9PSIsInZhbHVlIjoiWWFKNUJmUkFNQ1F1UitNN2xtOFMzdEFIXC9GOUpjcG0zcjVsNUpZMDBjczNMbEJhQnc4a1NGVjZKS2tiQVwvdDJQTFJRNFwvSkxJc2lFWEk2dUNqRXRCOFhxY2xQSThWOE9ybVdSK0tRMEo4clYzQWk1ejNjN3UxNmhENnNJeFE2eEtXbGpDNEcxZllzMkxFXC9WYnFLK3dlR0FhRitYV2E1NDlmM2NmUVwvOW1YRUZwTk5OY3dMZ3ZrODIrQ3VmRDNDRlZUXC91UlBQWkd1YjZcL09VNWk4THZLSmpOemdJWHZBR2pxaG1BSk0wS3FJUk5zb2E5d3loVXY4S1J6Wmc4XC9SSE41TUd0d3JvZVJQRnU5TlFaem9hcFBFQWpcL05rMUxVc3R0a3FxWkpYOFJNbGk5ODdGN1dzYkR0aDZ3S1ZsT2dURHhsUmZ2RXJPV3NGYzFVRkg2VzZ6bzJ2SVArdlwvSjNZdjl1YlRyU3M4eCs4MFA4b3MwUTJaS2lkMVlFSXVwOExDXC9PTmhWMG01MWpWNXY0UHJDOFwvUFhqZndkeWw0TDBhNXF1eGNib1V0ZExpdjluVlwvNzFWSytVSHQ5d3Z1UERrZk0iLCJtYWMiOiJkYzRmOTRkNDBmNzZjMjdiNWYwNzRhNzkwZjVmMTk1NGI3OWI1ODAxM2ExNGFkZjUxYTdhZDQ0OTZlN2E4OGY5In0=

             Vừa nghĩ đến đây, Mai Tam Cô lập tức tức giận đến muốn nôn ra máu. Đối phó với Trác Uyên thực sự làm giảm của bà ta ít nhất năm ngàn năm tuổi thọ…

Ads
';
Advertisement
x