“ Linh khoáng thượng hạng, Huyền Tinh khoáng, đồ tốt hạng nhất, mau đến mua đi…”  

             “Linh đan cấp mười hai, Tiên Vân tán, thánh đan cấp một, cao Long Tu, nhanh tay thì còn chậm tay thì mất đây…”  

             …  

             Trong một thôn trấn nhỏ sầm uất, từng người bán hàng rong lớn tiếng rao, trên sạp hàng trước người bày đầy hàng hóa của mình, rực rỡ đủ loại. Đám đông nhộn nhịp tấp nập, chen lấn nhau đi qua đi lại trong khu chợ này, nhìn xung quanh hàng hóa của những người khác hoa cả mắt, thật là náo nhiệt.  

             Ở phía trước thôn trấn là một cái cổng cao sừng sững, phía trên treo một bảng hiệu, viết ba chữ lớn đơn giản, trấn Hoan Hỉ!   

             Cộp cộp cộp!  

             Đúng lúc này, từng tiếng bước chân sột soạt chậm rãi vang lên, một cô gái duyên dáng yêu kiều, được mười hai hộ vệ khí thế hùng hổ bảo vệ xung quanh, đi đến phía trước thôn trấn, bên cạnh còn có một thanh niên gầy một bước cũng không rời. Nhìn kỹ lại thì đúng là hai người Lạc Minh Ngọc và Trác Uyên đi đến. Mà những hộ vệ này, chính là những thanh niên thiết huyết vừa mới đột phá Quy Nguyên cảnh của Lạc gia.  

             Chi!  

             Thôn trấn nhỏ vừa nãy vẫn còn ồn ào náo nhiệt ngay lập tức im bặt. Tất cả mọi người bỗng dưng quay đầu, nhìn về phía đoàn người xa lạ này, liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt đều hiện lên ánh mắt không hiểu. Nhưng mà sau ba giây, bọn họ lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục nhao nhao ầm ĩ, cò kè mặc cả, tiến hành hoạt động ban đầu, dường như hoàn toàn không để ý bọn họ đã đến.  

             Có chút kỳ lạ, Lạc Minh Ngọc vẻ mặt nghi ngờ liếc nhìn Trác Uyên, nhưng Trác Uyên lại cười thản nhiên, không nói gì, vẫy tay chào hỏi mọi người rồi thong thả đi vào trong trấn.  

             Chợ vẫn náo nhiệt như lúc ban đầu, chẳng qua là bên trong sự náo nhiệt này, lại pha trộn thêm rất nhiều bầu không khí quỷ dị. Dường như ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ, trong mắt phát ra ánh sáng khiếp người.   

             Điều này không khỏi khiến trái tim Lạc Minh Ngọc dấy lên lo sợ, sắc mặt hơi trầm xuống, cẩn thận dè dặt nắm chặt tay Trác Uyên.  

             “Trác Uyên, thôn trấn này có chút kỳ quái!”  

             “Nếu như không kỳ quái, chúng ta đã uổng công đến đây một chuyến rồi, ha ha ha…”  

             Nhếch miệng cười, vẻ mặt Trác Uyên thản nhiên, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía ánh mắt của những người xung quanh, cũng giống như bọn họ, phát ra ánh mắt chọn người để ăn, thậm chí còn hơn thế nữa.  

             Ngay sau đó, Trác Uyên dẫn theo đám người Lạc Minh Ngọc đi đến một nhà trọ phía bên cạnh, sau khi nhìn thoáng qua, khom người cúi đầu, hướng về phía Lạc Minh Ngọc hỏi ý kiến: “Đại tiểu thư, trời đã tối, chúng ta dừng chân ở đây có được không?”  

             Khẽ gật đầu, Lạc Minh Ngọc nào có ý kiến gì, vì thế liền thuận theo ý kiến của hắn, cùng nhau đi vào!  

             “Ôi, khách quan từ đâu tới, và đi tới đâu, nghỉ chân hay là ở trọ ạ?” Nhưng mà vừa mới bước vào cửa, một phụ nữ trung niên trang điểm vô cùng diễm lệ đã nhếch miệng cười đi lên nghênh đón, vừa hỏi ý kiến vừa tinh tế quan sát thân hình mấy người, giống như đang xem xét cái gì đó.  

             Gật nhẹ đầu, Trác Uyên không có ý kiến gì: “Chuẩn bị năm căn phòng loại tốt nhất, đại tiểu thư một phòng, còn lại là mười ba người chúng ta ở!”  

             “Ôi, năm phòng à…” Vẻ mặt ngưng trọng, bà chủ đó hình như có chút khó xử: “Thật xin lỗi, tiểu điếm không còn nhiều phòng trống như vậy!”  

             “Vậy còn mấy phòng?”  

             “Một phòng!”  

             “Một phòng làm sao được?” Đầu lông mày run lên, Trác Uyên vội vàng lắc đầu: “Cho dù là để đại tiểu thư ở một phòng, nhưng chúng ta không ở xung quanh chăm sóc làm sao được? Đại tiểu thư, ta thấy hay là chúng ta đi tìm nhà trọ khác dừng chân đi!”  

             Nhìn hắn một cái thật sâu, Lạc Minh Ngọc ngầm hiểu trong lòng, gật đầu như cũ: “Vậy thì làm theo lời Trác quản gia đi!”  

             “Trấn Hoan Hỉ này chỉ có duy nhất nhà trọ này, nếu như các ngươi tiếp tục đi tìm, chỉ sợ thật sự là phải ngủ ngoài trời rồi!” Đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.  

             Tất cả mọi người kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt như quỳnh ngọc, phong thần tuấn lãng, cười nhạt đi tới trước mặt bọn họ. Bà chủ kia vừa nhìn thấy, ánh mắt bất giác sáng lên, lập tức đuôi lông mày hiện lên vui mừng, cung kính thi lễ: “Phương quản gia!”  

             “Bà chủ, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, để ta đến tiếp đón mấy vị bằng hữu này đi!”  

             Mỉm cười, Phương quản gia kia liền đuổi bà chủ đi, sau đó hướng về phía đám người Trác Uyên cung kính chắp tay nói: “Tại hạ Phương Đỉnh, là đại quản gia của Liêu gia ở thôn trấn này, không biết các vị xưng hô như thế nào?”  

             Gật đầu thi lễ, Trác Uyên cũng mỉm cười, chắp tay nói: “tại hạ Trác Uyên, đại quản gia của Lạc gia, đây là đại tiểu thư nhà ta, Lạc Minh Ngọc, những người khác là hộ vệ của nhà ta. Đi buôn bán ngang qua nơi đây, thấy trời đã tối, cho nên muốn nghỉ chân!”  

             “Ồ… Ngươi là đại quản gia?”  

             Nhìn hắn một cái thật sâu, trong mắt Phương Đỉnh hiện lên một tia nghi hoặc: “Trác huynh, thứ cho tại hạ mạo muội, tu vi này của ngài thật sự là…”  

             Vừa nghe thấy lời này, hiểu được ý của hắn, trong mắt Trác Uyên bất giác có chút mất mát, liền bất đắc dĩ than một tiếng, cúi đầu xuống, dường như không muốn nhắc đến.  

             Lạc Minh Ngọc thấy thế, vội vàng tiếp lời: “Thật không dám dấu, Trác quản gia trời sinh tuyệt mạch, ở con đường tu luyện thật sự không thể so với người bình thường, nhưng là người thông minh, làm việc nghiêm cẩn, cha ta mới đặc biệt nhấc hắn lên làm tổng lĩnh toàn bộ công việc của phủ. Quản gia mà, cũng không phải là xông pha chiến đấu, cần tu vi mạnh làm cái gì, ngài nói có đúng không, ha ha ha…”  

             Nói xong, Lạc Minh Ngọc còn cố ý cầm bàn tay Trác Uyên, trong mắt đầy thương xót vỗ vỗ mu bàn tay hắn, bày tỏ sự an ủi.  

             À, hóa ra là thế, là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm nha!  

             Đem hết tất cả thu vào trong mắt, lúc này Phương Đỉnh đã hiểu rõ trong lòng, cái gì cũng đã rõ.  

             Ta đã nói mà, là người đã hai ba mươi tuổi rồi, mới ở Đoàn Cốt cảnh, không bằng cả đứa trẻ con, có khác gì người tàn phế? Cho dù thông minh hơn nữa, nhưng cũng không thể lên làm quản gia của một nhà, cho dù quản gia không đánh giặc, cũng là cái bộ mặt không phải sao?  

             Xem ra là quan hệ bám váy rồi!    

             Hừ, tiểu tử này… không phải là vô dụng sao!  

             Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Phương Đỉnh cũng không thể nói ra ngoài miệng như vậy được.  

             “Trác huynh, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Huynh hiện nay có thể làm quản gia của một nhà, cũng có thể xem là vượt trội hơn người rồi.” Nhẹ nhàng vỗ vai hắn, Phương Đỉnh bất giác cười một tiếng, biểu hiện vô cùng hào phóng: “Như vậy đi, gặp nhau chính là có duyên, hôm nay chư vị không có chỗ dừng chân, không bằng đi đến Liêu phủ của ta có được không?”  

             Không khỏi kinh ngạc, Lạc Minh Ngọc lập tức vui vẻ, nhưng vẫn còn có chút xấu hổ cúi đầu xuống nói: “Như vậy thì ngại quá, không biết có quấy rầy chủ nhà của quý phủ không?”  

             “Lạc tiểu thư khách sáo rồi, chủ nhân nhà ta hiếu khách là nhất, là người rất lương thiện trong phạm vi trăm dặm quanh đây mọi người đều biết. Nếu như có người gặp phải khó khăn, cầu đến phủ của ta, bất kể là người trong trấn hay người lạ ngoài trấn, chủ nhân nhà ta đều sẽ mở rộng cửa để giúp đỡ.”  

             Chậm rãi khoát tay, Phương Đỉnh mỉm cười nói: “Nếu không thì trấn này làm sao có thể được gọi là trấn Hoan Hỉ? Tin rằng ngươi cũng nhìn thấy người dân thôn trấn bên ngoài bình an vui vẻ, đây đều là chủ nhân nhà ta có phương pháp quản lý. Nếu như các ngươi có thể đi đến phủ của ta, chắc chắn chủ nhân nhà ta vui mừng còn không kịp, làm sao lại không hài lòng?”  

             Lời nói vừa dứt, bà chủ kia cũng khẽ cười một tiếng đi đến trước mặt mọi người, có chút than vãn nói: “Đúng vậy, Liêu lão gia đúng thật là lòng dạ hiệp nghĩa, cực kỳ thiện tâm. Việc kinh doanh nhà trọ này của ta đều sắp bị hắn cướp hết rồi, ha ha ha!”   

             Sau khi hai người Lạc Minh Ngọc và Trác Uyên liếc nhìn lẫn nhau, cũng gật nhẹ đầu, sau đó hướng về phía Phương Đỉnh chắp tay nói: “Vậy thì… phải cảm ơn Phương quản gia rồi, nếu có quấy rầy, còn mong lượng thứ!”  

             “Lạc tiểu thư khách sáo!” Cũng cung kính đáp lễ lại, Phương Đỉnh liền dẫn đường phía trước, nhóm người Trác Uyên đi theo đằng sau. Nhưng mà ngay lúc bọn họ rời khỏi nhà trọ, bà chủ kia vừa nãy vẫn còn tràn đầy sức sống, tươi cười nhiệt tình đầy mặt, ngay lập tức sắc mặt đã trầm xuống, lộ ra một tia cười lạnh tà dị. Khách nhân còn lại và tiểu nhị trong nhà trọ, nhìn theo hướng nhóm người Trác Uyên biến mất, cũng đều không hẹn mà cùng nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, khát máu và tàn nhẫn…  

             Sau một khắc đồng hồ, cuối cùng Phương Đỉnh cũng dẫn nhóm người Trác Uyên đi đến một chỗ rộng lớn trước cửa phủ, chào hỏi một tiếng với hộ vệ bên ngoài, liền nối đuôi nhau đi vào, dường như là tập mãi thành quen, những hộ vệ kia người nào cũng tràn đầy tươi cười, cúi người chào, mảy may không có cảm giác ngang ngược của cường hào ác bá bình thường.  

             Nhưng mà nhìn thấy nụ cười gần như khiêm tốn kia của bọn họ, Lạc Minh Ngọc lại có cảm giác lông tơ dựng ngược, nắm lấy tay Trác Uyên, cũng càng trở nên căng thẳng.  

             “Lạc tiểu thư, xin mọi người đợi phía sau, ta đi thông báo cho chủ nhân nhà ta, đi một lát sẽ quay lại!”  

             Cuối cùng, đi qua các phòng lớn, nhóm người Trác Uyên cũng đã đi đến trung tâm của sảnh lớn, Phương Đỉnh lại cúi người chào, rồi đi thẳng về phía sau phòng.  

             Sau khi Trác Uyên khẽ chào lại, nhìn bóng dáng hắn biến mất, mới xem kỹ lại bố trí xung quanh nơi này.  

             Hít một hơi thật sâu, Lạc Minh Ngọc chăm chú nhìn theo hắn, thấy xung quanh không có ai, dáng vẻ lo lắng nói: “Trác Uyên, ta cảm thấy nơi này không bình thường!”  

             “Chắc chắn là không bình thường rồi, khoảng cách gần Xích Lôi Cốc đất xấu như vậy, ai lại không có việc gì mà xây dựng thôn trấn ở đây chứ! Hơn nữa theo như ta biết, trước kia ở đây đã từng xảy ra một cuộc đại chiến, biến nơi đây thành hoang vu, vừa không có tài nguyên vừa không có người, ai sẽ bằng lòng đến thăm nơi đây chứ!”  

             Trong mắt lóe lên một tia sáng, Trác Uyên chậm rãi bước đi, xem kỹ cách bài trí trong phòng, khóe miệng xẹt qua độ cong khác thường: “Bằng lòng tới nơi này, chỉ sợ là những ác nhân không thể dung thứ trong thiên hạ, hơn nữa nghề nghiệp của bọn họ cũng tuyệt đối không phải là lương thiện, là việc không thể đặt ở ngoài mặt sáng, thậm chí tu giả ma đạo cũng không dám tùy tiện xem vào! Dưới những khuôn mặt hạnh phúc an nhàn này, chỉ sợ là vẻ mặt hung ác tàn nhẫn cũng không chừng!”  

             Nghe được những lời này, Lạc Minh Ngọc không khỏi run mạnh một cái, vội nói: “Vậy chúng ta còn ở đây làm cái gì, mau chạy thôi, ngộ nhỡ bị bắt thì…”  

             “Hừ, chạy cái gì mà chạy? Chúng ta đến đây thám thính, chẳng phải là để xem tình hình bên trong của hắn xem có thuận lợi để ra tay hay không à?”  

             Bất giác cười nhạo một tiếng, trong mắt Trác Uyên hiện lên một tia rét lạnh: “ở một nơi xó xỉnh như thế này mở Mê Hồn Cục, cho dù ác hơn nữa cũng ác được đến đâu? Hắn muốn làm thợ săn, đến bắt con mồi, nhưng cuối cùng ai là con mồi còn chưa biết đâu, hừ hừ!”  

eyJpdiI6ImtcL0U1dndCd3FvRlwvZjJHNStFa2VPUT09IiwidmFsdWUiOiI1TllJNkhLNml6ZmVJdFwvWWcxZGhRdlJrZDFFamx1Rm5qVlRIdUFicEIzelZNN0U4eFFNMGY2NWlrTW00UUJQWEY4Q2ZTZGdRUW9vUHI4RDBSdHJEekw0bDVYV3BJN0dwN2FQeVV1Rnl4MjZSZ2dNcWhZMkp3aFVaZmRQR3R3SmpHRStwSmk5OVoxU1pmajMwQzlTWEd5dHFjVmVJNFpDZzk1Qmh6WnRzWmptQlNYODBsNXFmY0lPZTNYOXFvQUNnRUFyQkR5ems2cWU1TUhKcVc4NnJpS3hsWktpUVlaejVPRXJGMUlwMmNUUzV5WTFyaWo2SU4zWUY1c1wvK2F2Z3Q2Rkpvc1dwZFBGVWIxR0dhemJZelNLVTBURXVJQUtKYlpETHc3MnRsc2NrNDhyNjgxS29SUDdvS1llNU11N1I3YU5JaG9Qall1dHkxM0N2eUtnKzB3bjY0Mm5meWFPR1VUM2VSazN2UW5HdHQ4azNDdldsbm5cL2VhNmxRRG1rbFN3VWdlWVBvZnBnY3FOanAxY0lIdmJZTjNCYUhIMVhZTGw0Z1Q3dWhHbXpWRDF3WENBZ2VqeDIwV2c0UUdXXC8zemY0K0Yya3lmbU1ZcWhhTThoWHZ3SG1UTFQxV2FYWU1EZ1FvR1hnbFwvNWtNPSIsIm1hYyI6IjVmNjY2ZDJmYjBlN2E3YzA0M2IzZjdlNzhiZjRiZTc0ZjIyYjg5ZjkwMjU4NzcyZjhlMDMyY2ZmNTlhMWI3YWUifQ==
eyJpdiI6IlVDV0tmcjZOOE9wa25lcW5nb05TK0E9PSIsInZhbHVlIjoiWVRqbkpSc2hEcUNlbTdHa2xEK0N5SGRVK1JtSXhYTUExUzNkTEhBWVwvdDlseGoxK0VlVWpBZlBUeEZPQitkcVVxWERnZ1ZPT3lJeEpYd1FtNUkrcUtOSElRXC9SSWJRYU9SbGNQOXNNcWlhZnlqc3JzK1lGT09LSVdjZzB4elFGSVwvcWV3bVdWSElBS1d1U3Awb2xxaVJJXC85dnc0RXBcL1BIbDZ3NXoxSVFGMXFqbjBwSTFYeVZEU21ydkhLMzR3TXEiLCJtYWMiOiIyYzViNWNhYTUwMmQzNDcyNjE2MzNiZDgyY2ViZjI0ZDU2ODQwOGJjOWMzZTdjMjQ0YmVlMDZlMGE4MDRlZGY2In0=

             Gật mạnh đầu, Trác Uyên bình tĩnh nói: “Thế lực của Thánh Vực đã sớm phân chia rõ ràng, muốn thay đổi cũng không dễ dàng như vậy. Chúng ta là những người từ bên ngoài đến nếu muốn có được chỗ đứng mà không bị phát hiện, nhất định phải Tá Thi Hoàn Hồn, mặc dù trấn Hoan Hỉ này cũng không phải là vùng đất sáng, nhưng chắc hẳn có người biết, đây chính là thân phận ngoài sáng chúng ta nhất định phải lấy được!”

Ads
';
Advertisement
x