Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống - Kiều Dữu (full)

Ads


Đúng là cái võng Ân Vô Chấp đã làm thoải mái hơn chiếc giường trong chùa nhiều, có lẽ là để dỗ y ngủ nên nó còn được đong đưa nhè nhẹ.
Cảm giác cơ thể lắc lư khiến Khương Ngộ như được quay về trạng thái du hồn trong một khoảnh khắc, về cái ngày y được cơn gió thổi đi khắp đất trời.
Y hẳn rất thích cảm giác này, dù đôi mắt vẫn đang nhìn Ân Vô Chấp nhưng biểu cảm đã dần bình yên hơn.
"Thần còn phải đi canh gác, bệ hạ ngủ ngon nhé".
Khương Ngộ nhìn hắn rời đi, lại nhắm mắt.

Khương Ngộ trong lịch sử và Khương Ngộ trong lời kể của những nhân vật lịch sử có sự khác biệt rất lớn, Ân Vô Chấp trong lịch sử và Ân Vô Chấp mà y gặp cũng có sự khác biệt rất lớn, rốt cuộc là tại sao.
Đây là lần đầu tiên y muốn biết về câu chuyện đằng sau những trang sách sử ấy.

Rằng kẻ nào đã biến Khương Ngộ thành tên bạo quân bị người người thóa mạ trong lịch sử, tại sao tới khi Khương Ngộ đăng cơ tiên đế vẫn ra sức bảo vệ diêu cơ, chẳng lẽ ông ta ngu ngốc đến thế, chỉ vì chút sủng ái mà để mặc cho diêu cơ muốn làm gì thì làm.
Thánh nhân không thất bại vì không có chí, không phải chịu mất mát vì không có chấp niệm.

Tại sao Ân Vô Chấp lại phản bội chính cái tên của hắn; là ai, là chuyện gì, khiến hắn đã đăng cơ nhưng vẫn còn cầu không được mà phải nhờ cậy đến thần linh.
Y cũng không quá tò mò, chỉ là hơi hiếu kì một chút mà thôi.
Chút hiếu kì ấy đúng là nhỏ bé tới mức không đáng kể, vậy nên Khương Ngộ nhanh chóng thiếp đi.
Ngày hôm sau, Khương Ngộ bị người của Thái hoàng thái hậu mời đi tắm rửa và thắp hương lễ Phật, không thể không dùng hai chân bước vào Phật đường.

Hai tay y thõng xuống, Thái hoàng thái hậu bèn tự làm mẫu: "Thế này, chắp hai tay trước ngực".
Khương Ngộ rầu rĩ quỳ, rầu rĩ thõng tay, Thái hoàng thái hậu không thể không tự bước tới cầm hai tay y chắp trước ngực: "Thế này này, chỉ cần giữ nguyên là được".
Bà chỉ vừa buông ra là hai tay Khương Ngộ đã lại thõng xuống, Thái hoàng thái hậu nổi giận: "Hoàng đế thấy chán lắm à?".
Khương Ngộ đáp: "Ừm".
Nếu y có nói dối thì người khác cũng chẳng biết được, dù sao vẫn chỉ có một biểu cảm duy nhất trên gương mặt ấy mà thôi.

Thái hoàng thái hậu thở dài buông tay, quay sang nhìn trụ trì ngồi bên cạnh: "Ai gia và những người khác đã gõ mõ vài lần, giờ để Hoàng đế gõ được chứ".
Trụ trì nói a di đà phật rồi đáp: "Chỉ cần thành tâm là được".
Nếu thành tâm là được thì việc gì phải lôi y tới đây.
Văn Thái hậu và Diêu Thái hậu gật đầu, cùng Thái hoàng thái hậu thành kính khấn vái trước tượng Phật.
Thái hoàng thái hậu nghĩ: Mong cho Hoàng đế một đời khoẻ mạnh, Đại Hạ được yên bình thịnh vượng dài lâu, con cháu họ Khương ngày càng đông đúc.
Văn Thái hậu nghĩ: Mong cho Ngộ Nhi được bình an, quên đi cơn ác mộng ngày bé, cả đời vô lo.
Diêu Thái hậu nghĩ: Mong cho Ngộ Nhi quay lại trạng thái bình thường, trả được mối thù xưa, mẹ con ta cùng nắm tay về nhà, còn những gì ta nợ nó...!sau này sẽ dần dần trả hết.
Họ cung kính dập đầu.
Khương Ngộ cũng dập đầu theo.
Họ đứng dậy, tiếp tục gõ mõ.

Khương Ngộ cứ thế nằm úp sấp mà chẳng thèm nhúc nhích.
A, mệt quá, dưới chân Phật vừa lạnh vừa cứng, muốn Ân Vô Chấp cơ.
Ba người đàn bà cao quý nhất trần gian lần lượt mỗi người dập đầu thêm một lần thay y, xong xuôi, Văn Thái hậu đưa tay đỡ y dậy.

Khương Ngộ tựa vào lòng nàng, nàng bèn nhíu mày hỏi: "Sao thế con?".
"Buồn ngủ".
"Mới được có bao lâu đã buồn ngủ rồi".

Thái hoàng thái hậu vừa xót vừa giận.

"Ngày thường con làm những gì mà thành ra thế này?".
Tang Phê: ".".

Thì tại ngày nào cũng ngủ nên hôm nay mới buồn ngủ vì phải dậy sớm tắm rửa thắp hương đấy.
Sau khi lễ Phật, Khương Ngộ bị hai bà mẹ túm vào thiện phòng phía sau, Văn Thái hậu và Diêu Cơ cùng gập chân y lại trước mặt đại sư.
Lão bắt đầu giảng kinh.

Thái hoàng thái hậu nói: "Đây là Không Văn đại sư, nếu hoàng đế có gì thắc mắc thì có thể nhờ ông ấy giải đáp cho".
Không Văn: "A di đà phật".
Văn Thái hậu nhẹ nhàng nâng cầm Khương Ngộ lên: "Mở mắt ra nào Ngộ Nhi, con nhìn đại sư này, nếu có khúc mắc gì thì hãy nói, bọn ta sẽ chờ bên ngoài nhé".
Diêu Cơ chà ngón tay vào nhau.
Văn Thái hậu thả Khương Ngộ ra, đầu y lại gục xuống.

Nàng chần chừ nhìn thoáng qua Không Văn, lão bèn nói: "Xin quý nhân hãy buông tay, cứ để bệ hạ tùy ý đi thôi".
Văn Thái hậu lo lắng thả Khương Ngộ ra lần nữa, khi nàng đứng dậy, cơ thể y đã nghiêng nghiêng nằm rạp xuống nền thiện phòng.

Cửa phòng bị đóng lại, Không Văn cũng chẳng lay y dậy mà chỉ gọi khẽ: "Bệ hạ, bệ hạ?".
Khương Ngộ đã thiếp ngủ.
Không Văn đứng dậy, lấy một chiếc áo cà sa vừa dày vừa nặng đắp cho y, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mà bắt đầu gõ mõ.

Những tiếng cốc cốc liên hồi trùng điệp nhanh chóng lấp đầy cả giấc mơ của Khương Ngộ, y chỉ ngủ có non nửa canh giờ đã mở mắt, Không Văn đại sư như cảm nhận được điều gì mà dừng tay, quay sang mỉm cười: "Bệ hạ đã dậy rồi".
"Ừm".
"Thái hoàng thái hậu đưa bệ hạ tới để nhờ lão nạp giải thích những băn khoăn của người, xin bệ hạ hãy cứ nói".
Khương Ngộ nghĩ thật kĩ, đúng là y có điều muốn hỏi: "Tại sao trẫm chưa chết".
Không Văn hỏi lại: "Sao bệ hạ lại có ý nghĩ này?".
"Vì trẫm chưa chết".
"Bệ hạ đang sống rất khoẻ mạnh, sao có thể mô tả là chưa chết".
"Trẫm không sống, chỉ là chưa chết thôi".
"Bệ hạ".

Không Văn nói.

"Lão nạp đã đến tuổi này mới gọi là sắp chết hay chưa chết, bệ hạ bây giờ hào hoa phong nhã, sao lại có ý nghĩ này?".
"Bởi vì, trẫm chết là trẫm sống, trẫm thích chết hơn sống".
Không Văn nhìn y chốc lát.

"Ai rồi cũng sẽ chết, nếu bệ hạ chấp nhất với chuyện phải chết ngay bây giờ, sao không nhân lúc còn sống mà làm những chuyện có ý nghĩa?".
"Nếu ai cũng sẽ chết thì sao không chết luôn, sống trên đời là lãng phí rất nhiều lương thực, chẳng phải tội hay sao".
"Có cái chết nhẹ như lông hồng, cũng có cái chết nặng tựa Thái Sơn".
"Nếu dù gì cũng chết".

Khương Ngộ nói.

"Trăm sông đổ về một biển, lông hồng hay Thái Sơn thì có sá gì".
Không Văn: "A di đà phật.

Bệ hạ cố chấp tới mức này, liệu có muốn chia sẻ nguyên do với lão nạp?".
Khương Ngộ: "Trẫm đã nói nguyên do rồi".
Không Văn giật mình: "Từ lúc nào, thưa bệ hạ?".
Khương Ngộ: ".".

Đồ hoà thượng lừa đảo, lão căn bản chẳng biết gì hết.
Khương Ngộ lên kiệu rời đi, Không Văn nói chuyện với Thái hoàng thái hậu mà lòng vẫn còn hoảng hốt: "Bệ hạ chỉ nói muốn chết, lão nạp hỏi nguyên do, bệ hạ nói người thích chết...!Lão nạp khó mà thay đổi sở thích của bệ hạ".
Sắc mặt Thái hoàng thái hậu rất khó coi, Diêu Cơ thì lại quýnh cả lên: "Cái gì mà khó thay đổi cơ chứ, ngươi chỉ cần nói cho nó biết cuộc sống này tốt đẹp biết bao, cái chết thảm thương tới chừng nào, chẳng phải sẽ ổn cả ư?".
Không Văn bị làm khó: "Nhưng lão nạp cũng chưa từng trải qua cái chết".

Thực lòng không thể so sánh được.
Thái hoàng thái hậu cười khẩy: "Đâu phải ai cũng có cơ hội biết cuộc sống này tươi đẹp".
Gương mặt Diêu Cơ trắng bệch.
Thị lảo đảo lùi về sau hai bước, lắc đầu: "Ngộ Nhi còn chưa lấy vợ, chưa sinh con...!Nó vẫn còn chưa kịp hưởng thụ thứ gì, sao có thể nảy sinh ý nghĩ cực đoan tới mức đó được".
Khương Ngộ về phòng, nằm ngủ vùi trong võng.

Y tỉnh dậy đúng lúc Tề Hãn Miểu đang quỳ bên cạnh với gương mặt đầy âu lo: "Bệ hạ, chuyện Thế tử hấp bánh trứng đêm qua bị phát giác rồi, Thái hoàng thái hậu đang phạt ngài ấy".
Thực ra chùa Thịnh Quốc cũng chẳng kiêng khem trứng gà.

Nhưng nay đã khác xưa, người đến tế bái là thiên tử, mọi người không dám phạm phải bất kì điều kiêng kị nào để tránh làm phật lòng hoàng thất, dù sao nghiêm túc mà nói thì trứng gà cũng được coi là món ăn mặn.
Khi Khương Ngộ tới nơi thì hình phạt đã được thực thi đầy đủ, mọi người đều đi hết, y chỉ gặp mỗi Định Nam Vương.

Ông nhìn thấy y thì vội vã cúi chào: "Sao bệ hạ lại tới đây?".
"Ân Thú ở đâu".
"Ân Thú đã phạm phải giới luật, phụng lệnh Thái hoàng thái hậu, nó đã bị giam giữ rồi".
"Hoàng tổ mẫu đâu".
"Thái hoàng thái hậu đã mệt, đang nghỉ ngơi trong viện riêng".
Khương Ngộ sai người khiêng mình tới viện của hoàng tổ mẫu, bà đang dùng trà với Văn Thái hậu, thấy y đến thì nổi giận: "Cớ gì mà vội vội vàng vàng như thế?".
"Trứng gà do trẫm ăn".
Đôi mắt Thái hoàng thái hậu lạnh xuống: "Ai lấy cho con?".
"Trẫm sai Ân Vô Chấp đi lấy".
"Chẳng lẽ hắn không biết trong chùa cấm ăn mặn?".
"Trẫm ép hắn đi lấy".

Bả vai Khương Ngộ bị đè thật nhẹ, Văn Thái hậu đưa cho y một chén trà rồi nói: "Hoàng tổ mẫu con không định lấy mạng nó đâu, chỉ là tạm thời giam giữ thôi, đúng là nó đã phạm phải giới luật, không phạt thì không được".
Khương Ngộ nhìn chén trà bị nàng nhét vào trong tay, nhờ có đầu gối đỡ lấy nên dù y không dùng lực thì nó vẫn giữ vững thăng bằng.

Văn Thái hậu dỗ dành: "Uống chén trà hạ hoả đã, ngoan nào".
Khương Ngộ hơi đẩy chén trà kia một cái.
Chén trà rơi cạch xuống đất, vẫn chẳng có chút tác dụng uy hiếp nào.
Thái hoàng thái hậu và Văn Thái hậu nhìn nhau, rồi bà lạnh giọng: "Sao nào, con thái độ với hoàng tổ mẫu của con ư?".
Văn Thái hậu cố nén chút ý cười bên môi, ngồi xổm xuống nhặt cái chén lên.

"Thôi được, con cứ về trước đi, lúc nào về cung chúng ta sẽ tha cho nó".
"Bây giờ tha".
"Bây giờ thì không được".
Khương Ngộ không đáp.
Văn Thái hậu đưa chén trà cho tỳ nữ, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm dưới đất mà ngẩng đầu nhìn y: "Ôi chao, còn bĩu môi nữa kìa, con giận thật à?".
Khương Ngộ gục đầu, cụp mi, không chịu hé răng.

Văn Thái hậu ngẫm nghĩ: "Ngộ Nhi muốn gặp nó đúng không?".
"Thả".
"Nếu thả thì uy nghiêm của hoàng tổ mẫu đặt đâu bây giờ?".

Văn Thái hậu nói.

"Thế này đi, con cứ về trước đã, bảo Tề công công tới thăm nó rồi quay lại báo tin bình an cho con, được không?".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng chịu nhìn nàng.

Văn Thái hậu giơ tay nhéo mũi y: "Được rồi, con về đi, mẫu hậu đã bao giờ lừa con chưa? Nhất định nó không sao đâu".
Tốt nhất là không sao.

Y nghĩ, nếu Ân Vô Chấp chết thì mình cũng không sống được.
...!Không đúng, thực ra nếu Ân Vô Chấp chết thì còn tốt hơn, y không cần sống nữa.
Vậy tại sao y phải chạy đôn chạy đáo thế này? Tang Phê thấy mệt chết đi được.
Tề Hãn Miểu bị phái đi thăm Ân Vô Chấp, phía này, Khương Ngộ đang được đẩy về tiểu viện thì bỗng bị một kẻ chặn lại giữa đường: "Ngộ Nhi".
Khương Ngộ: ".".
Y đã mệt tới mức không muốn nói năng gì nữa rồi.
Diêu Cơ phất tay ý bảo người đẩy y lui xuống, tự tay đỡ xe lăn, mở lời: "Ngộ Nhi, chẳng mấy khi được an tĩnh, mẫu hậu đưa con đi dạo nhé".
".".

Trong chùa thì có gì mà dạo.
Diêu Cơ thở dài, kéo chăn lên cho y: "Nghe nói Tề Hãn Miểu đi thăm Ân Vô Chấp nhỉ? Vậy thì con qua chỗ mẹ đi".
Khương Ngộ: ".".
Diêu Cơ dẫn y về viện riêng.

Phòng của thị còn nhỏ hơn phòng của Khương Ngộ một chút, nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ.

Trong phòng đốt huân hương, thị dừng lại trước bàn rồi hỏi: "Con có muốn ăn gì không?".
Khương Ngộ đã nhắm mắt, lim dim.
"Ngộ Nhi à".

Một bàn tay khẽ lướt qua tai y, Diêu Cơ nhẹ giọng.

"Sau này mẹ sẽ không đối xử với con như thế nữa đâu, con còn trẻ, đừng coi thường mạng sống của mình".

Mắt thị hơi đỏ.

"Trước đây mẹ không cho con gần nữ sắc, là lỗi của mẹ, giờ con đã lớn rồi, mẹ sẽ tặng con một món quà".
Thứ huân hương kia khiến tim người ta đập thình thịch, Khương Ngộ vô thức mở mắt.
Trong căn phòng tối tăm là vài thiếu nữ xinh đẹp chỉ mặc một lớp lụa mỏng, Diêu Cơ nói: "Con còn nhớ nàng ấy không? Tỳ nữ mẫu thân để lại trong điện hầu hạ con đó".
Tỳ nữ kia đỏ mặt bước tới: "Nô tì Liên Tâm, tham kiến bệ hạ".
"Mẹ thấy mấy người này đều rất xinh đẹp, nếu con thích thì cứ lấy".
Diêu Cơ gạt sợi tóc dài bên má y ra: "Cuộc sống này có rất nhiều điều tốt đẹp, con vẫn chưa được thử, sao lại muốn chết dễ dàng thế được?".
Khương Ngộ: ".".
Y biết Diêu Cơ muốn làm gì rồi.
Quả nhiên thị nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài, lạnh lùng dặn: "Hầu bệ hạ cho tốt".
Bốn tỳ nữ vội vàng đáp vâng.

Mấy ả cũng toàn những cô gái có thân phận sạch sẽ, đợi Thái hậu đi rồi thì lặng lẽ nâng mắt nhìn thiên tử đang rầu rĩ ngồi trên ghế, mặt đỏ, tim loạn nhịp.
Liên Tâm cắn môi.

Chuyện này khác xa tưởng tượng của ả, rõ ràng ban đầu Thái hậu nói ả xinh đẹp như hoa nên nhất định bệ hạ sẽ thích, nào ngờ hôm nay lại có thêm mấy ả nữa cũng xinh đẹp như hoa cho bệ hạ thoải mái lựa chọn, đúng là ấm ức chết đi được.
Lúc này thì xấu hổ đúng là cái tội.


Thị bước lên hai bước, càng lại gần càng thấy thiên tử đúng là đẹp đến kinh người, đôi mắt thoáng nét quyến rũ được di truyền từ Diêu Thái hậu, nhưng kết hợp với gương mặt này lại mang khí chất như tiên khiến người ta chẳng dám khinh nhờn.
Ả đứng một bên, dè dặt giơ tay đụng vào góc áo y: "Bệ.

Bệ hạ...".
"Quỳ".
Liên Tâm lập tức quỳ xuống trước, mạnh đến mức đầu gối hơi đau, ả rưng rưng nước mắt: "Bệ hạ, xin, xin hãy để nô tì hầu người cởi áo".
Ả giơ bàn tay run run chạm vào áo Khương Ngộ, mấy tỳ nữ kia thấy thế cũng vội vàng bước tới.
"Bệ hạ, nô tỳ cũng hầu người".
"Quỳ".
Những tiếng bịch bịch liên tiếp vang lên.
Đám tỳ nữ cùng quỳ thành một nửa cung tròn, tất thảy đều e lệ nhìn y.
Khuôn mặt Khương Ngộ dần đỏ ửng, y thấy khô nóng đến kì lạ.
Trong chùa không có phòng giam nên đành lấy một phòng trống làm phòng giam tạm thời, nói là phòng trống chứ vẫn có giường lắp từ ván gỗ, Tề Hãn Miểu vừa đẩy cửa bước vào là Ân Vô Chấp đã nhận ra ngay: "Công công".
"Bệ hạ lệnh cho nô tài tới thăm Thế tử".
Ân Vô Chấp lập tức ngồi dậy.

Hắn xoã tung mái tóc dài, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nghe được câu nói của Tề Hãn Miểu thì đôi mắt sáng rực lên: "Bệ hạ ra lệnh ư?".
"Dĩ nhiên rồi ạ".

Tề Hãn Miểu có mang theo bánh đậu cho hắn.

"Nhất định mộ tổ của Thế tử gia đã bốc khói xanh [1]".
[1] Người Trung Quốc tin rằng phần mộ có khói xanh tức là tổ tiên hiển linh, mang lại phú quý tốt lành cho con cháu.
Ân Vô Chấp không đợi nổi nữa: "Vì sao?".
"Hôm nay bệ hạ vì Thế tử mà tỏ thái độ với Thái hoàng thái hậu, còn đập vỡ chén trà trước mặt bà ấy nữa".
"Đập chén?!".

Ân Vô Chấp tiện tay giơ cái chén trên bàn lên thật cao.

"Đập thế này ư?".
"Không, không cao đến thế đâu ạ".
Hắn hơi hạ tay xuống: "Thế này?".
"Thấp hơn nữa ạ".
Ân Vô Chấp đặt cái chén xuống bàn: "Thế này?".
"Thấp hơn nữa cơ ạ".

Tề Hãn Miểu cầm nó lên, đặt xuống đầu gối mình.

"Thế này".
Ân Vô Chấp vẫn rất vui: "Có phải nó vỡ tan tành, khiến Thái hoàng thái hậu sợ hãi hay không?".
"Thực tình là không ạ".

Tề Hãn Miểu có gì bẩm nấy.

"Cũng chỉ mẻ một chút chút ở miệng chén, may là nó rơi đúng vào một hòn đá nhỏ, nếu không đã chẳng mẻ một chút nào rồi".
Ân Vô Chấp vẫn thoả mãn: "Mẻ cũng được".
"Chính thế đấy ạ.

Thái hoàng thái hậu sầm mặt, đến lúc bệ hạ đi rồi thì lại cầm cái chén đó lên nâng niu không nỡ rời tay.

Bà ấy còn khen Thế tử gia thật tài tình, có thể khiến bệ hạ trở nên oai phong hùng tráng, đến nay vẫn còn cười không khép miệng được".
Ân Vô Chấp chống cằm, không nhịn nổi cười: "Ta cũng muốn thấy cái chén kia"..


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement