Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống - Kiều Dữu (full)

Ads


Dùng bữa xong, Ân Vô Chấp toan ra ngoài.
Tề Hãn Miểu nhanh chóng nhắc: "Ngài vẫn còn trọng thương chưa lành, không nên đi ra ngoài đâu ạ".
Vờ trọng thương chưa lành.
Ân Vô Chấp quay lại, lạnh lùng đáp: "Văn Thái hậu phải thất vọng rồi, mấy ngày nay ta trọng thương mà bệ hạ đâu có tới".
Tề Hãn Miểu hết cách, bèn nói: "Nhưng bệ hạ đã mất ngủ vì Thế tử kia mà".
"Thế mấy ngày nay người ngủ có ngon không?".
"Quả là có vào giấc muộn hơn xưa".
Ân Vô Chấp không biết có nên tin lời Văn Thái hậu hay không.

Theo như những gì hắn thấy, dù Khương Ngộ có ngủ muộn thì chắc chắn cũng là bởi y lo không ngủ được, chứ chẳng phải vì mình.
Hắn nhíu mày: "Ta sắp bức bối tới chết rồi".
Nếu nhốt Khương Ngộ vào căn phòng này thì y có thể ườn ra tới tận khi trời tàn đất diệt, nhưng Ân Vô Chấp lại khác.

Hắn thích ra ngoài, thích vận động, không tới quân doanh luyện binh thì cũng sang bộ Binh hoặc Đại lý tự xem có giúp được việc gì hay chăng.
Quá lắm thì hắn còn có thể tới thôn liệt sĩ, nâng đỡ trẻ mồ côi, chăm sóc người già yếu.
Tóm lại là không ở không được.
"Điện hạ nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi".
Ân Vô Chấp bắt đầu thấy bực: "Nhịn đến khi nào?".
"Bây giờ bệ hạ chưa muốn cưới vợ ngay, nhưng chắc chắn rồi người sẽ...".
"Tức là khi nào? Khi người cưới vợ à?".

Ân Vô Chấp không nhịn nổi nữa, hắn đứng dậy, nhanh chân bước ra ngoài.

"Ta về phủ đây".
Tề Hãn Miểu chưa kịp nói gì đã thấy bóng người biến mất.
Điện Thái Cực quen thuộc, hành lang quen thuộc, và cả người đang nằm vùi trên giường kia cũng rất quen thuộc.
Ân Vô Chấp bước tới, quay lưng về phía Khương Ngộ, ngồi xuống bậc thang ở hành lang.
Sau lưng hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn ngồi đó một phút, lúc quay mặt lại nhìn mới phát hiện Khương Ngộ đang đắp chăn ngủ say sưa.
"...".
Sau khoảng lặng ngắn, một bàn tay nhẹ nhàng ngắt một phiến lá trúc từ chậu cây bên cạnh, rót nội tức vào đó, nhẹ nhàng bắn ra.
Lá trúc bay tới, rơi xuống chóp mũi Khương Ngộ, nhưng y chẳng hề nhúc nhích.
Lại thêm một phiến lá trúc bay tới rơi xuống chóp mũi Khương Ngộ.
Y khó chịu chun mũi.
Lại phiến lá thứ ba.
Khương Ngộ: "Ngứa".
Ân Vô Chấp quay sang chỗ khác, lại đưa lưng về phía y.
Trừ hắn, không ai nghe được chữ "ngứa" ấy, lại càng chẳng có ai gãi mũi giúp Khương Ngộ.
Sau lưng vẫn yên tĩnh.
Một, hai, ba chiếc lá trúc lại bị ngắt xuống, rồi lần lượt hạ cánh trên chóp mũi Khương Ngộ.
Khương Ngộ: "A".

Cuối cùng y cũng mở mắt, thấy Ân Vô Chấp đang im lặng ngồi quay lưng về phía mình trên bậc thang, không hề nhúc nhích.
"Ân Vô Chấp".
Hắn nghe rõ mồn một, nhưng lại vờ như chẳng nghe thấy gì.
"Ân Vô Chấp, ngứa mũi".
Nhưng mũi Ân Vô Chấp thì không ngứa nhé, đồ quỷ lười.
Khương Ngộ hít mũi một cái, không ai gãi hộ, cũng được, thì nhịn thôi.
Cơn buồn ngủ chưa biến mất, y vẫn còn muốn ngủ, rồi lại một phiến lá trúc nữa xẹt qua chóp mũi.
Khương Ngộ: "...!Ngứa".
Ân Vô Chấp không thèm quay lại.
Có giọng ai truyền đến, Tề Hãn Miểu vội vã xuất hiện: "Bệ hạ ngứa ở đâu nào, để nô tài gãi cho".
"Mũi".
Tề Hãn Miểu rút khăn ra lau qua hai lượt cho y, rồi lại nhặt từng chiếc lá trúc lên: "Chẳng lẽ trời nổi gió, sao nhiều...".
Lão trơ mắt nhìn những ngón tay thon dài kia với vào chậu trúc tinh xảo, ngắt xuống một, hai, ba...!phiến lá.
"Điện hạ ơi".

Tề Hãn Miểu vội nói.

"Đây là trúc Vinh, quý lắm, đừng...!ngắt trụi mà".
Trụi rồi.
Chậu trúc Vinh này vốn chẳng có bao nhiêu lá, sao chịu nổi sự giày vò thế kia.
Hiển nhiên Khương Ngộ cũng đâu để ý tới sự sống chết của nó, y liếc nhìn bóng lưng Ân Vô Chấp.

Mới mấy ngày không gặp mà tên này càng lúc càng càn rỡ, lại còn dám quấy rầy giấc ngủ của y.
"Khỏi rồi à?".
Tề Hãn Miểu cướp lời: "Chưa đâu ạ, điện hạ bị thương nặng lắm, tận năm mươi trượng mà".
Có lẽ lão sợ Khương Ngộ phát hiện sơ hở, nên lần nào nhắc tới vết thương của Ân Vô Chấp cũng phải nhấn mạnh là năm mươi trượng.
Nhưng lão nghĩ nhiều rồi.

Khương Ngộ lười xoi mói mấy chi tiết nhỏ trong vụ Ân Vô Chấp phải chịu đòn: "Dám tới chỗ trẫm làm càn, chắc cũng có thể tới ngự thư phòng làm việc được rồi".
Bầu không khí cứ sai sai.

Tề Hãn Miểu thức thời nói: "Nô tài đi đun ấm trà cho bệ hạ nhé".
Lão đi, Khương Ngộ bèn nhắm hai mắt lại.
Ngoài trời càng lạnh thì cái ấm áp trong chăn càng rõ, ngủ rất ngon.
"Thần không muốn đợi trong cung".
Khương Ngộ không đáp.
"Thần phải về nhà".
Khương Ngộ vẫn không đáp.
Ân Vô Chấp im lặng một chốc, đứng lên rồi quỳ xuống: "Mong bệ hạ chấp thuận".
"Đừng nhắc tới chuyện này nữa".
"Thần không hiểu".


Ân Vô Chấp nói.

"Tại sao bệ hạ ép thần làm những việc thần không hề muốn?".
"Ngươi không cần hiểu".

Khương Ngộ đáp.

"Nếu rảnh rỗi quá, thấy chán, thì tới ngự thư phòng đi".
"Xin bệ hạ chấp thuận cho thần hồi phủ".
"Không".
"Gần đây thần có sai người hỏi thăm tình hình các phủ.

Dù chưa từng có tiền lệ đổi giờ lâm triều, nhưng thời tiết đột nhiên trở lạnh, căn cứ theo kết quả điều tra thì nhiều đại thần cao tuổi cũng sẽ không phản đối việc đổi giờ lâm triều sang giờ Ngọ vào mùa đông".

Ân Vô Chấp nói.

"Chỉ cần bệ hạ hạ chỉ, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi".
Khương Ngộ nhìn hắn.
Đúng là y đã ngầm cho Ân Vô Chấp không ít quyền hành từ sau khi hắn vào cung, giờ xem ra là để dùng cho việc này.
"Đây là một giao dịch".

Ân Vô Chấp nói.

"Bệ hạ có thể lâm triều muộn đúng như người mong muốn, xin hãy thả thần về nhà".
"Không".
Ân Vô Chấp ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn y, Khương Ngộ miễn cưỡng đáp: "Trẫm muốn gì thì làm nấy, ngươi điều tra làm gì cho thừa".
"Nhưng nếu bệ hạ tùy tiện hạ chỉ thì văn võ bá quan sẽ dị nghị, ít nhất thần cũng được coi như đã giải mối nguy bị chất vấn cho bệ hạ".
"Nực cười, ai dám chất vấn trẫm".
"...".

Tên hôn quân này vốn chẳng thèm quan tâm tới thanh danh của mình.
Trong tay Ân Vô Chấp không có chút lợi thế nào để tự chuộc thân, đành dằn lòng hỏi: "Rốt cuộc người muốn giữ thần lại đến khi nào?".
"Đến chết".
"...".

Ân Vô Chấp sởn da gà, hơi thở cũng gấp gáp hơn: "Thần là con trai độc đinh trong nhà, sớm muộn gì cũng phải lấy vợ".
"Ngươi muốn lấy vợ à?".

Khương Ngộ lười biếng nói.


"Trừ phi trẫm chết, bằng không, ngươi lấy bao nhiêu trẫm giết hết chừng đó".
Ân Vô Chấp đột nhiên nhìn hắn, con ngươi chấn động, mãi sau mới cất lời: "Người là thiên tử, sao có thể ác độc đến thế".
"Trẫm là thiên tử, lời trẫm là thiên mệnh".

Khương Ngộ chậm rãi đáp.

"Trẫm muốn ngươi ở lại cung làm trò tiêu khiển, ngươi cũng chỉ có thể ở yên đó cho trẫm tiêu khiển".
Ân Vô Chấp hỏi: "Với ngươi, ta chỉ là trò tiêu khiển?".
Khương Ngộ ngáp một cái, thờ ơ hỏi lại: "Không thì thế nào?".
Y lại nhìn thấy nốt đỏ kia nơi khóe mắt Ân Vô Chấp, đỏ như giọt máu, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Khương Ngộ chắc chắn không phải do mình hoa mắt.
Đó là gì?
"Người đúng là...".

Ân Vô Chấp nói.

"Vô lí hết sức".
Hắn đứng dậy, bước ra ngoài mà chẳng thèm quay đầu lại.
Khương Ngộ nhíu mày, lại ồn ào giận dỗi gì nữa đây?
Ân Vô Chấp đi thật nhanh, trong đầu toàn là câu nói của Khương Ngộ: "Không thì thế nào?".
Nực cười, dù hắn có giận đến đâu thì cũng chưa từng thốt ra những lời gây tổn thương đến thế với Khương Ngộ.

Nhưng tên hôn quân ấy mở miệng một cái là thọc dao vào lòng người khác, chẳng chút lưu tình.
Sao trên đời lại có loại người thế này cơ chứ.
Nực cười nhất cũng là chính hắn, rõ ràng bị ép vào cung, nhưng chưa được mấy ngày là cũng để mặc cho tên hôn quân kia vênh mặt hất hàm sai khiến như bị ma quỷ ám, lại còn nghĩ cách che giấu giúp y, chẳng lẽ kiếp trước hắn thiếu nợ y hay sao.
"Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp vô thức dừng bước, quay người lại.

Diêu Cơ mặc áo khoác lông chồn, cổ đeo khăn quàng lông chồn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi đã vào cung được một khoảng thời gian rồi mà sao vẫn chẳng biết quy củ là gì, thấy ai gia mà cũng không biết hành lễ".
Rõ ràng thị đang cố bắt bẻ đây mà.
Ân Vô Chấp vén bào hành lễ theo kiểu võ tướng, cất lời: "Thần vừa thất thần một chốc, xin Diêu Thái hậu thứ tội".
Chiếc giày thêu hoa của người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn, Diêu Cơ cười khẽ một tiếng: "Hoàng cung có quy củ của hoàng cung, nếu Thế tử Ân Vương đã vào cung thì phải học quy củ trong cung, chẳng lẽ bệ hạ không dạy những thứ này cho ngươi?".
"Bệ hạ trăm công nghìn việc lại rộng lượng khoan dung, đâu có để tâm tới những chuyện nhỏ nhặt thế này".
Hắn đang ám chỉ Diêu Cơ ăn no rửng mỡ, rảnh quá hóa rồ, nên mới đi gây sự.

Ánh mắt thị lạnh xuống: "Có những lời đồn xoay quanh trận chiến ở Nam Cương ngày trước.

Nghe nói Thế tử điện hạ một ngựa một cung, chỉ dùng miệng lưỡi đã khiến chiến tướng Hạ Uy của nước Triệu rối trí vì giận, một mình xông lên rồi bị bắn chết, giờ xem ra đúng là công phu miệng lưỡi của ngươi giỏi lắm".
"Diêu Thái hậu quá khen".

Ân Vô Chấp đáp.

"Lần ấy thần một mình giết được Hạ Uy chủ yếu là do gã ngu xuẩn, thần không dám nhận công lao này".
"Ồ?".

Diêu Thái hậu nhấc chân giẫm lên tay hắn, chậm rãi nói: "Ai gia thấy Thế tử điện hạ quả là tài sắc vẹn toàn, giỏi giang hiếm gặp".
Ân Vô Chấp nhíu mày, mím môi: "Thái hậu có ý gì?".
"Mấy hôm trước ngươi khiến bệ hạ ngã xuống từ nóc nhà, Thái hoàng thái hậu hỏi tội ngươi rồi, ai gia thì chưa đâu".
"Mắc mớ gì tới ngươi".

Một giọng nói hờ hững vang lên.

Diêu Cơ rụt chân lại như chim sợ cành cong, xoay người nhìn Khương Ngộ, nhanh chóng bước lên hai bước che đi Ân Vô Chấp phía sau, rồi dịu giọng gọi: "Ngộ Nhi".
Khương Ngộ được Tề Hãn Miểu chầm chậm đẩy tới: "Hoàng tổ mẫu đã phạt hắn rồi, nếu mẫu hậu chưa vừa lòng thì tới tìm người mà lí sự".
Diêu Cơ liếc nhìn Ân Vô Chấp sau lưng, mỉm cười giải thích: "Mẫu hậu chỉ đang dạy lễ nghi cho hắn thôi mà".
"Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp không nhúc nhích.
"Lại đây".
Ân Vô Chấp đứng dậy, im lặng bước tới cạnh y.
Khương Ngộ nói: "Ngươi lui ra đi".
Nhất thời chẳng ai cử động, bởi không rõ y đang ra lệnh cho ai.
Khương Ngộ nhìn Diêu Thái hậu: "Lui ra".
Người đàn bà này bị sao thế, sao cứ trái lời y.
Diêu Cơ điều chỉnh nhịp thở, gượng cười: "Ngộ Nhi à, đây là cung cấm nghiêm trang, tên oan gia bé nhỏ của con cứ chạy khắp nơi thì quả là không hợp lễ nghi cho lắm".
"Trẫm sẽ phạt".
Diêu Cơ nhìn y, nhẹ giọng: "Lâu rồi con không tới điện Tử Vân.

Mấy ngày tới sang chỗ mẫu hậu đi, mẫu hậu làm đồ ăn ngon cho con nhé".
Khương Ngộ nhìn thẳng vào thị.
Diêu Cơ đứng đó một lúc, con ngươi thoáng vẻ oan ức và phẫn nộ, còn cả nước mắt rưng rưng.
Khương Ngộ vẫn chỉ nhìn thị.
Cuối cùng Diêu Cơ vẫn rời đi.

Thị đi rồi, y bèn dời mắt, nhìn tay Ân Vô Chấp.
Hắn giấu mu bàn tay ra sau lưng.
"Đẩy trẫm về".
"Thần còn có việc".
"Ân Vô Chấp, đừng để trẫm nói đến lần thứ hai".
"Thần sẽ không về với người đâu".
"Điện hạ ơi".

Tề Hãn Miểu dỗ dành hắn, thăm dò.

"Chúng ta quay về thôi, nô tài thấy tay ngài đỏ bừng rồi, phải mau bôi thuốc".
Ân Vô Chấp cười lạnh: "Bôi thuốc à.

Ta mới chỉ vào cung được hai tháng đã nhận bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, bôi thuốc bao nhiêu lần? Ta không ở lại hoàng cung này nữa, mời các người cứ tự nhiên".
"Ngươi dám kháng chỉ, trẫm sẽ sai người bao vây phủ Định Nam Vương".
"Thần sẽ không kháng chỉ".

Ân Vô Chấp rất cứng cỏi.

"Thần muốn tìm Thái hoàng thái hậu để người làm chủ cho thần".
Lời tác giả:
Tang Phê: Tiền đồ đâu.
A Chấp:
Không giận nổi.jpg.


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement