Đúng là đá kim tinh, chẳng qua đá kim tinh cũng phân cấp bậc, nếu Hồng Kiếm Minh nói là Thái Ất Kim Tình, sợ rằng dù đắc tội với Thiên Đạo Minh, Diệp Kình Thiên cũng sẽ ra tay.
“Thì ra chỉ là đá kim tinh.”
Hiển nhiên Diệp Kình Thiên không tin, nhưng cũng không nói gì nữa.
“Diệp Kình Thiên, ta nghe nói trước đó ngươi có đi thăm dò di tích cơ mà, sao cũng xuất hiện ở thế tục?”
Hồng Kiếm Minh thấy Diệp Kình Thiên không có ý định ra tay cướp đồ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Còn không phải chuyện sư điệt của ta, ta nhận được tin nó bị người giết chết.”
“Hử? Theo những gì ta biết thì thực lực của sư điệt của ngươi rất cao, ai có thể giết chết hắn?”
“Là một người tên Lý Quân.”
Nói đến đấy, ánh mắt Diệp Kình Thiên lóe lên tia sáng lạnh.
Nghe thấy cái tên này, Hồng Kiếm Minh cũng biến sắc.
“Sao? Ngươi cũng từng nghe qua cái tên này?”
Diệp Kình Thiên hỏi.
“Không dám giấu giếm, ta đang định đi tìm tên Lý Quân kia để báo thù, hắn diệt nhà họ Hồng, thực lực của người này rất khủng bố, mấy ngày trước, con trai Hồng Lưu Vân của ta cũng chết trên tay hắn.”
Hồng Kiếm Minh gằn giọng nói.
“Dù mạnh đến mấy cũng đâu thể đỡ được kiếm của ngươi?”
“Nhưng ngươi đã ra tay thì ta đỡ phải ra tay.”
“Hồng gia chủ, ta có một đề nghị về tên Lý Quân này.”
“Ngài Diệp cứ nói.”
Hồng Kiếm Minh nhìn Diệp Kình Thiên.
“Hồng gia chủ có thể hạ chiến thư, khiến tên Lý Quân kia lên võ đài. Năm đó võ đài được xây dựng để giải quyết sự phân tranh của các cao thủ khắp nơi, nhưng sau khi ta rời đi, danh tiếng của hoàng thất đã giảm xuống, rất nhiều năm chưa dùng đến, giờ cũng nên để võ đài thấy ánh mặt trời.”
Diệp Kình Thiên nói.
“Khi đó ta sẽ làm trọng tài, cho dù tên Lý Quân kia có mạnh đến mấy cũng khó xoay người.”
Quyết chiến trên võ đài để đảm bảo công bằng công chính, thường trọng tài sẽ do hoàng thất đảm nhiệm.
Mà Diệp Kình Thiên là cao thủ đứng đầu hoàng thất, vậy nên ông ta sẽ là người đảm nhiệm trọng tài.
Nghe vậy, Hồng Kiếm Minh gật đầu.
“Ý này của ngài Diệp rất hay, ta cũng muốn xem xem tên nhãi kia sống kiểu gì.”
…
Sau khi lĩnh ngộ hoàn toàn Thất Sát Trận, Lý Quân rời khỏi Huyết Ngọc Châu.
Bên ngoài trời đã sáng.
“Không biết Quách Thanh Sơn đã xử lý đám người nước Phù Tang kia chưa?”
“Sắp ăn Tết rồi, chính mình cũng nên trở về Sở Châu một chuyến.
Lý Quân đứng cạnh cửa sổ, lẩm bẩm nói.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Tiểu Quân”.
“Tiểu Quân?”
Lý Quân nhớ ra người này là con trai của ông hai Lý Nãi Văn.
Lần trước trở về miếng mộ cho cha mẹ, Lý Quân và nhà dượng đã mời Lý Nãi Văn đến khách sạn ăn cơm, lúc ấy còn gọi cả Lý Tiểu Quân đến.
Lúc Lý Quân rời đi đã để lại số của mình, bảo Lý Tiểu Quân có chuyện gì thì gọi cho mình.
Có lẽ do thân phận chênh lệch nên đối phương chưa từng gọi điện hay liên lạc với Lý Quân.
Lý Quân ấn nghe.
Bên kia truyền đến âm thanh do dự của Lý Tiểu Quân.
“Lý, Lý Quân, anh là Tiểu Quân, anh có thể nhờ em giúp một chuyện không… Anh thật sự hết cách rồi…”
Chẳng lẽ ông hai đã xảy ra chuyện?
Bị bệnh nằm viện thiếu tiền?
Trong đầu Lý Quân hiện lên rất nhiều nội dung.
Dù sao dân quên khám bệnh thiếu tiền cũng là chuyện rất bình thường.
Một cơn bệnh nặng có thể phá hủy cả một gia đình.
Lý Quân vội an ủi: “Anh Tiểu Quân, đừng gấp, trước nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu không phải chuyện đặc biệt khó thì người anh họ chân chất này cũng sẽ không gọi điện cho anh.
“Dạo này thôn Thanh Sơn đang quy hoạch phá bỏ di dời, cha anh không đồng ý số tiền đền bù nên bị người đánh gãy chân…”
Giọng nói bên kia đứt quãng, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lý Tiểu Quân.
“Anh yên tâm đi, đừng gấp, em lập tức trở về.”
Lý Quân cúp mày, lập tức bảo Quách Thanh Sơn sắp xếp chuyên cơ bay về Sở Châu.
Tuy chưa rõ tình hình thế nào nhưng chuyện những công tu phá bỏ di dời bắt nạt đe dọa người dân là chuyện thường xảy ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất