Tân Yến cười gằn nhìn Lý Quân: "Không ngờ ngươi cũng dám vào Võ Đạo Kính. Rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết." 

 

Ở bên ngoài Tân Yến chưa xử được Lý Quân, trong lòng cực kỳ bực bội. Gã ta không ngờ Lý Quân lại chủ động vào Võ Đạo Kính, hơn nữa thuộc hạ của Lý Quân không vào cùng. 

 

Gã ta lập tức dẫn người bao vây Lý Quân. 

 

"Lập tức quỳ xuống dập đầu cho ta, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho ngươi chết nhanh chút." 

 

Tân Yến nắm chặt nắm đấm, mặt mày đắc ý. 

 

Sau lưng gã ta có bốn gã người hầu, tuy cảnh giới đều bị áp xuống, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Tính cả gã ta là năm người nên Tân Yến chắc mẩm sẽ ăn được Lý Quân. 

 

Trên đỉnh núi. 

 

Nhiều người vừa kịp thích ứng với hoàn cảnh chung quanh cũng để ý đến cảnh này, trong mắt không khỏi lộ vẻ thương hại. 

 

"Người thanh niên này đắc tội với Tân Yến mà còn dám chui vào Võ Đạo Kính, khác gì tự tìm chết?” 

 

“Cảm giác trong Võ Đạo Kính hệt như bên ngoài, e là lát nữa sẽ bị hành cho kêu cha gọi mẹ.” 

 

"Đáng thương thật!" 

 

Bên ngoài tấm gương đồng, nhiều người cũng không khỏi lắc đầu. 

 

Có người còn gọi với sang Tiêu Tinh Hồn: "Này, chủ nhân nhà ngươi sắp bị đánh rồi, ngươi không vào đó giúp hắn à?" 

 

Tiêu Tinh Hồn chỉ nhếch môi cười  gằn: "Chủ nhân nhà ta không cần ta giúp." 

 

“Ha ha ha! Ta thấy ngươi nhát gan, không dám chứ gì." 

 

“Không phải lúc nãy hùng hổ trước mặt chủ nhân nhà ngươi lắm sao? Thì ra chỉ ra vẻ. Chủ nhân nhà ngươi có người hầu như ngươi, đúng là xui tận mạng.” 

 

Trong Võ Đạo Kính, Tân Yến chỉ xuống đất: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi không quỳ thì tự gánh lấy hậu quả!" 

 

"Ba, hai…" 

 

"Đợi đã." 

 

Đúng lúc này, Lý Quân lên tiếng. 

 

Tân Yến càng đắc ý: "Sao? Nghĩ thông rồi? Biết sợ rồi? Ha ha, ta còn tưởng xương ngươi cứng lắm cơ." 

 

Bên kia, Diệp Y Sương tỏ vẻ hứng thú. 

 

Cô ta rất muốn xem thử người thanh niên thần bí này sẽ hóa giải cục diện ra sao. 

 

Lý Quân nhìn Tân Yến, lạnh lùng hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy ăn chức ta rồi không?” 

 

“Thì sao?” 

 

Tân Yến không ngờ đến lúc này mà Lý Quân vẫn giữ được thái độ như thế, khiến gã ta hơi khó hiểu. 

 

Đối phương lấy đâu ra sự tự tin như vậy? 

 

Hay đối phương cho rằng thương tổn ở đây không phải thật nên mới kiêu ngạo khiêu khích mình như thế? 

 

Chẳng lẽ hắn không biết cơn đau trong Võ Đạo Kính và bên ngoài giống hệt nhau sao? 

 

Tân Yến và đám thuộc hạ đều cảm thấy rất khó hiểu. 

 

Ngay sau đó, Lý Quân đã siết chặt nắm đấm. 

 

Anh chuẩn bị ra tay!

Lý Quân vừa dứt lời, gần như không hề do dự, những người bước vào ảo cảnh lần lượt vung tay đập vào đầu mình. 

 

Cuối cùng chỉ còn lại Diệp Y Sương đang cắn chặt môi nhìn Lý Quân. 

 

"Sao? Cô Diệp muốn tôi tự mình ra tay sao?" 

 

Lý Quân nói với vẻ trêu chọc. 

 

"Hừ!" 

 

Diệp Y Sương trừng mắt nhìn Lý Quân một cái thật sâu, rồi giơ tay vỗ mạnh vào trán mình. 

 

Trong ảo cảnh chỉ còn lại một mình Lý Quân. 

eyJpdiI6IklYU0FkQ2FvZEJvMUI5T0I4R1JrXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdkbWZlMU5idjB1SUxUaXlnN3F3T0Vua3RHdWJjdzVyNGlJV2pcL3FEbndZanp1RWJOQVJVNU5kejZFMmhMTFRMIiwibWFjIjoiOTE0MmVjNGNjYzY0MDQyNjUzZDk2NTMwZjE3YTYyNjRmNGRhOWU1MDdlMzgzODUzNTdjMjMwZmNlZjE4ZTdlMCJ9
eyJpdiI6InhqTkpwenEyeXZpTXFmZ2JNbXZ4U0E9PSIsInZhbHVlIjoiUnhacnBXUVdDZHVTa2g4RG11TFpENFp2bW1pSldOcWlod2pYY204eEhrcUFVQldTaWdWXC9KNXIzNUtzcXBZdUlwSE1FNm9PWTBjelR4SDlcLys4dFZyZkN6S2hHYnM4dmszT0c5MjJyZTlGd2p0OEZKUDhBWUZQTk9QbnI2TkJnOHpERHJzU1dDbFVDQXFBdXU3bmhwUmJudmZrcjdhdWJvUGpITkZDcUNmWEU3ZDUyTUFSV2h2MjNPYUFObmxkaTVhT2NHQ0FMRU41aGZlNlREMnFJampXQU8rXC80TG9LcThWdGFDT2pucFJuUllXR1VNTk0xSTcwaDhsY2VHRzNUaXNBbldYNzFMZGE3TmhMdGhJaWhka0hSV1hscFlDXC9xYnY0bUNkZm5qeHdFa1cwUlpqb2k0K2oxMXRJXC96RzIrQllScFU2MG1GMEtLdm80SVBcL0tUeGVaeXN4MGxBZFp2OFdlQU5LeGlzRit2QXdnbTgwK0Z3SW0rVW1VVDhOVk5aIiwibWFjIjoiNzg5OGZiNGQyZjcyNjIwNWY2OTkwYTA3NzIzNDNjYTBjNDliNTM3MzNlNzQzODQ5MmUxYjhhNzQwMWY2ODM1NCJ9

Tuy nhiên, vì Lý Quân đã giải quyết xong tất cả mọi người từ sớm nên vị lão giả quản lý Võ Đạo Kính trực tiếp đóng nó lại, Lý Quân cũng thoát ra ngoài.

Ads
';
Advertisement
x