Diệp Y Sương đánh giá Lý Quân, trong mắt không chút cảm xúc.
Phải nói rằng, người phụ nữ trước mặt cực kỳ đẹp.
Dù khí chất còn kém Đạm Đài Khinh Vũ một bậc, nhưng lại có phong tình riêng.
"Không biết Diệp tiểu thư mời bọn ta qua đó để làm gì?"
Thấy cô ta đi đến, biết tránh cũng không xong, Lý Quân thản nhiên hỏi.
"Ta chỉ muốn kết bạn với hai vị."
Diệp Y Sương khẽ cong môi, giọng nói toát lên sự tự tin ung dung.
Thiên kiêu của Chư Thánh Địa là thế, tính kiêu ngạo đã ăn vào tận xương tủy.
"Nhưng tôi không muốn kết bạn với cô."
Lý Quân lạnh lùng từ chối.
Nghe vậy, Diệp Y Sương cũng không giận, chỉ nhìn chằm chằm Lý Quân: "Không chịu kết bạn với ta, ngươi chắc chứ?"
"Bí mật của người khác, nói ra e rằng chẳng có lợi gì cho cô."
Lý Quân đe dọa.
"Ngươi… hừ!"
Diệp Y Sương tức giận xoay người trở về chỗ ngồi.
"Thanh niên này cũng thú vị đấy. Điều tra thân phận của bọn họ. Kẻ dịch dung kia thực lực không thấp, có được người hầu như thế, chắc chắn không phải hạng tầm thường."
"Vâng."
Lão giả vội vàng gật đầu.
Bên này, Tiêu Tinh Hồn nhỏ giọng: "Chủ nhân, e là cô ta đã nhận ra điều gì đó. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
"Kệ đi."
Lý Quân thản nhiên. Nhận ra hay không thì đã sao? Anh không quan tâm mấy.
Đúng lúc này, lại có một bóng người đứng chắn trước mặt Lý Quân.
Lý Quân ngẩng lên, thấy một thanh niên mặt chữ điền, đang nhìn mình với ánh mắt lạnh băng.
Lý Quân hơi lấy làm lạ, hình như anh với đối phương không oán không thù.
Gã ta lạnh lùng nói: "Ta tên là Tân Yến, công tử nhà họ Tân thuộc Chư Thánh Địa. Vừa rồi ngươi dám vô lễ với Diệp Y Sương tiểu thư, lập tức qua đó dập đầu tạ tội, bằng không coi chừng cái đầu của ngươi."
Thái độ gã ta cực kỳ ngạo mạn, nhưng gã ta cũng có tư cách đó.
Bởi vì gã ta là người Chư Thánh Địa, lại nổi tiếng là tuấn kiệt trẻ tuổi.
Quan trọng hơn gã ta si mê Diệp Y Sương, hôm nay khó khăn lắm mới kiếm được dịp thể hiện, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Mọi người xung quanh đều tỏ ra hứng thú.
Lúc này, Tiêu Tinh Hồn bước lên một bước, lạnh lùng nhìn gã ta: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói năng với chủ nhân nhà ta như thế?"
Dầu sao Tiêu Tinh Hồn cũng là cao thủ Bán Bộ Thần Cảnh. Chỉ cần đứng đó và tỏa ra uy áp cũng đủ khiến Tân Yến tối sầm mặt lại.
Tân Yến gằn giọng nói: "Thứ không biết sống chết. Chủ nhân nhà ngươi là cái thá gì, cũng xứng để đem ra so với ta?”
Dứt lời, Tân Yến rút kiếm định ra tay.
Gã ta chưa từng gặp Lý Quân ở Chư Thánh Địa, nên khẳng định Lý Quân là người của Di Tích Cấm.
Trong mắt gã ta, người của Di Tích Cấm chỉ như con kiến mà thôi.
Người hầu của con kiến cũng dám chống đối gã ta, đúng là chán sống rồi.
Ngay khi gã ta sắp ra tay thì đại sảnh bắt đầu xôn xao:
“Thí luyện ảo cảnh sắp bắt đầu rồi.”
Mọi người ùn ùn kéo ra ngoài đại điện.
Gã ta nhìn ra ngoài, lại liếc Lý Quân và Tiêu Tinh Hồn, cuối cùng lạnh lùng nói: "Cho các ngươi sống thêm một lát. Một lũ kiến hôi, ta sẽ cho các ngươi hiểu thế nào là sợ hãi."
Nói xong, gã ta cũng theo dòng người đi ra ngoài. Ngay cả Diệp Y Sương và lão người hầu cũng đi ra ngoài.
"Chuyện gì vậy?"
Lý Quân hơi thắc mắc hỏi.
Tiêu Tinh Hồn lên tiếng giải thích: "Ta quên chưa nói với chủ nhân về ảo cảnh.
Ảo cảnh là thứ đặc hữu của Thiết Huyết sơn trang. Khi mở ra, người ta có thể đưa thần thức vào trong để tỷ thí rèn luyện, tăng thêm kinh nghiệm võ đạo, kể cả bị thương hay chết trong đó cũng không sao.”
“Ảo cảnh còn gọi là Võ Đạo Kính, là một món pháp khí mà Thiết Huyết trang chủ năm xưa tình cờ có được. Mỗi lần Thiết Huyết trang chủ mở tiệc mừng thọ đều sẽ kích hoạt Võ Đạo Kính, cho lớp trẻ vào trong giao lưu so tài.”
“Trong Võ Đạo Kính, mọi người đều bị ép về cùng một cảnh giới. Tỷ thí ở cùng cảnh giới như thế có thể nhìn ra tiềm lực và thiên phú chiến đấu của một người, cũng là cơ hội để lớp trẻ vang danh.”
“Vì vậy mỗi lần Thiết Huyết trang chủ mở tiệc mừng thọ, sẽ có rất nhiều thanh niên của Chư Thánh Địa lặn lội ngàn dặm tới tham gia, chỉ để gây tiếng tăm và lập danh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất