Ai cũng biết người Ma Môn hung ác tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ vì để được sống, bọn họ còn có thể quỳ xuống không chút do dự.
Là cường giả nửa bước Thần Cảnh, khoảnh khắc Tiêu Tinh Hồn quỳ xuống, tất cả mọi người Chiến Long Điện đều choáng váng, tam quan đổ vỡ.
Tình huống gì vậy.
Cường giả nửa bước Thần Cảnh có chút khí tiết không được à?
Ở phía bên kia, Mộc Tình giải thích: “Ma Môn đều là bọn tiểu nhân, tôn sùng cường giả, gặp kẻ yếu hơn sẽ giẫm đạp, nhưng đụng phải người mạnh hơn, chúng sẽ không do dự cúi đầu.”
Mộc Tình nhớ đến hành vi của Ma Môn trong các Thánh Địa, ánh mắt lộ vẻ tia khinh thường.
Lúc này, Lý Quân cũng buồn cười, người này đầu hàng nhanh như vậy?
Hắn có nên thu nhận?
Hay là một chưởng đánh chết đối phương?
Ngay sau đó, sấm sét trên lòng bàn tay Lý Quân rơi thẳng xuống Tiêu Tinh Hồn.
Tiêu Tinh Hồn nhắm nghiền mắt.
Đợi rất lâu không thấy sấm sét rơi xuống, ông ta mới mở ra.
Lý Quân đã thu tay.
“Thấy tôi muốn giết ông, sao không phản kháng?”
Lý Quân tò mò hỏi.
“Nếu tôi phản kháng vẫn phải chết, chi bằng đánh cược một ván, cược chủ nhân thấy tôi có ích, tha cho tôi cái mạng chó này để cống hiến sức lực vì chủ nhân.”
Tiêu Tinh Hồn thành thật nói.
Lý Quân dáp xuống, vừa rồi hắn quả thật đã nảy sinh sát ý.
Người có thể tùy tiện đầu hàng thì không đáng tin, để ông ta ở cạnh chẳng khác nào quả bom hẹn giờ, nhưng hắn lại nghĩ tới Chu Ưng Tuyết.
Chu Ưng Tuyết chẳng phải cũng là người như vậy sao, nhưng ông ta vẫn rất trung thành.
Hơn nữa Lý Quân muốn tới các Thánh Địa, hiện tại hắn chưa biết rõ về nơi này, thông tin của Mộc Tình thì vẫn dừng lại ở mười năm trước.
Có Tiêu Tinh Hồn bên cạnh thì hắn sẽ biết rõ hơn về các Thánh Địa.
“Sau này ở lại bên cạnh tôi, đương nhiên ông cũng có thể trở về Ma Môn, chỉ cần ông có thể chịu được cái giá khi phản bội tôi.”
Lý Quân lạnh lùng nói.
Đây chính là sự kiêu ngạo của hắn.
Dù Tiêu Tinh Hồn vì sống mà bán chủ cầu vinh thì sao? Chỉ cần đủ mạnh thì đối phương sẽ mãi mãi không dám phản bội.
Nghe Lý Quân nói vậy, Tiêu Tinh Hồn liên tục cúi đầu: “Đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân.”
Nói xong, ông ta đưa ngọc bội cho Lý Quân.
“Chủ nhân, ngọc bội này là vật bảo mệnh mà tôi lấy được từ trong một di tích, sau khi kích hoạt, gió lốc có thể bao trùm trong phạm vị trăm trượng, dùng để tấn công kẻ địch hay chạy trốn đều rất có ích.”
Nào ngờ Lý Quân lại không nhận.
“Ông tự giữ lấy đi, dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ.”
Lý Quân quay sang nói với đám đệ tử Chiến Long Điện còn đang ngây người.
Phùng Thiên Tuyệt nhìn Tiêu Tinh Hồn với ánh mắt phức tạp.
Mặc dù bọn họ đều cảm thấy Lý Quân không cần thiết phải giữ người như Tiêu Tinh Hồn, nhưng không một ai lên tiếng.
Lý Quân là Điện chủ, bọn họ ủng hộ vô điều kiện với quyết định của Lý Quân.
Hắn lựa chọn tha cho đối phương là có lý do riêng của mình.
Lý Quân dẫn Tiêu Tinh Hồn đến đại điện, bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Tiêu Tinh Hồn nói: “Chủ nhân, với thực lực của ngài thì ngay Môn chủ Bạch Cốt Môn cũng không phải đối thủ, tôi đề nghị, chúng ta tới Thánh Địa giết chết Môn chủ Bạch Cốt Môn, ngài làm Môn chủ, lúc đó chỉ cần cho tôi một Chưởng Hình trưởng lão nhỏ bé là được.”
Tiêu Tinh Hồn chỉ là trưởng lão bình thường trong Bạch Cốt Môn, mà Chấp Hình trưởng lão lại là một trong bốn đại trưởng lão của Bạch Cốt Môn, địa vị được kính trọng, là bước mơ của ông ta.
Nhưng ước mơ này rất khó thực hiện, bây giờ ông ta lại nhìn thấy hi vọng đó trên người Lý Quân.
Nói xong, Tiêu Tinh Hồn lén lau một vệt mồ hôi lạnh.
Ông ta nói vậy cũng quá mạo hiểm, chẳng may chọc giận chủ nhân, vặn đứt đầu ông ta, vậy thì ông ta đi đâu khóc bây giờ.
Trong Ma Môn, giết chết thuộc hạ cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng có một điều ông ta nói thật, ông ta cảm thấy Môn chủ Bạch Cốt Môn không bằng Lý Quân.
Lý Quân lắc đầu nói: “Hiện tại tôi không có hứng thú làm môn chủ Bạch Cốt Môn gì đó, tôi vừa giết hai Phó chưởng giáo Vũ Hóa Thánh Địa, nghe nói Chưởng giáo Vũ Hóa Thánh Địa sắp ra tay với tôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất