Toàn thân Vân Đức cư sĩ cứng đờ, ông ta trừng mắt nhìn Lý Quân.
Mỗi bước Lý Quân đi đều giống như giẫm lên tim ông ta, đập mạnh liên hồi.
"Tôi muốn giết ông."
"Cậu!"
Vân Đức cư sĩ không kìm được nắm chặt tay vịn ghế, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Lý Quân, tôi là người có uy tín nhất trong Di Tích Cấm."
"Thì sao?"
Lý Quân hỏi ngược lại, trong giọng nói chỉ có sự châm biếm và khinh thường.
"Sau lưng tôi còn có Gia Thánh địa."
"Gia Thánh địa thì sao?"
"Cậu!"
Dù lúc này Vân Đức cư sĩ đầy sợ hãi, vẫn không kìm được dâng lên vài phần tức giận.
Với địa vị của ông ta, từ bao giờ lại bị người ta đối xử như vậy.
Nhưng chưa kịp để cơn giận của ông ta bùng phát, Lý Quân đã đi đến trước mặt ông ta, ra tay nhanh như chớp, bóp cổ Vân Đức Cư Sĩ, quát lạnh: "Vân Đức cư sĩ, ông và nhà họ Nhậm cấu kết với nhau, đáng chết!"
Lời vừa dứt, kình khí trên người Lý Quân xuyên thấu cơ thể ông ta.
"Nhóc con, cậu quá đáng rồi."
Vân Đức cư sĩ cảm nhận được sát ý của Lý Quân, toàn thân cương khí cuồn cuộn, muốn phản kháng.
"Thứ như chó thì có tư cách gì mà phản kháng."
Lý Quân một cước đá vào bụng dưới của Vân Đức cư sĩ, lập tức cương khí vừa ngưng tụ của Vân Đức cư sĩ tan biến ngay lập tức.
"Không phải trước đó ông nói muốn xét xử tôi sao?"
"Chát!"
Lý Quân giơ tay tát một cái vào mặt Vân Đức cư sĩ, cả khuôn mặt của ông ta bị đánh rách toạc.
"Không phải ông thèm khát cơ duyên của tôi sao?"
"Chát!"
Lại một chưởng đánh vào ngực ông ta, ngực lập tức lõm xuống, hoàn toàn biến dạng.
"Không phải ông có uy tín ở Di Tích Cấm, cao cao tại thượng sao?"
"Bốp!"
Cả cơ thể ông ta bị Lý Quân ấn mạnh xuống đất, hàng chục cái xương lập tức gãy nát.
"Cái thá gì mà tiền bối, cái thá gì mà Gia Thánh địa, hôm nay tôi sẽ lấy mạng ông."
"Bốp!"
Lý Quân giẫm một cước xuống.
Cơ thể Vân Đức cư sĩ bị giẫm thành hai đoạn dưới kình khí mạnh mẽ, chết ngay tại chỗ.
Vân Đức cư sĩ bị giết, hầu như không có chút sức phản kháng nào, hơn nữa cái chết vô cùng thảm khốc.
Mấy tên thuộc hạ đứng sau lưng Vân Đức cư sĩ sợ đến mức quỳ rạp xuống đất run rẩy, thậm chí có mùi hôi thối truyền đến, hẳn là bị doạ sợ đến mức tè ra quần.
Mà ở phía bên kia, năm vị trưởng lão đến từ Thái Huyền Môn mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng, đứng trân trân như cột gỗ.
Có thể thấy mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán họ.
Một khoảng im lặng tuyệt đối, tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Tuy nhiên, động tác của Lý Quân không hề dừng lại, anh giơ tay chỉ vào năm anh em nhà họ Phùng, những người trước đó đã có màn xuất hiện vô cùng khoa trương.
“Mấy người, cút qua đây chịu chết đi.”
Năm anh em nhà họ Phùng là người của Vân Đức cư sĩ, trước đó vào sân uy phong lẫy lừng, là những con chó săn trung thành của Vân Đức cư sĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất