Cô vội vàng nắm lấy tay Thiên Minh Tử hỏi: “Lý Quân đâu?”
Lúc này, trong lòng Đàm Đài Khinh Vũ căng thẳng.
Nếu Phàn trưởng lão có ác ý với Lý Quân, vậy đối mặt với hai người có tu vi nửa bước Thần Cảnh, Lý Quân làm sao chống lại được?
Bây giờ không thấy Lý Quân, rất có thể Lý Quân đã chết.
Thiên Minh Tử biết Phàn trưởng lão là người của Vũ Hóa Thánh Địa, ấp úng không biết trả lời thế nào.
Thấy vậy, mặt Đàm Đài Khinh Vũ tái nhợt.
“Lẽ nào Lý Quân chết rồi? Sau khi tôi rời đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Trong lúc sốt ruột, khí thế trên người cô bộc phát khiến Thiên Minh Tử không chịu nổi.
Lúc này, Chu Ưng Tuyết bên cạnh lên tiếng: “Điện chủ đuổi theo Phàn trưởng lão rồi. Phàn trưởng lão cố ý đuổi cô đi chính là để ra tay với điện chủ?”
“Đuổi theo Phàn trưởng lão? Lẽ nào Phàn trưởng lão không địch lại Lý Quân?”
Lời nói của đối phương khiến Đàm Đài Khinh Vũ khó tin.
“Vậy minh chủ Thiên Đạo Minh đâu?”
Đàm Đài Khinh Vũ lại hỏi.
“Chết rồi.”
Chu Ưng Tuyết chỉ vào trong hố lớn.
Lúc này, Đàm Đài Khinh Vũ mới chú ý thi thể giữa hố.
Minh chủ Thiên Đạo Minh lại bị giết, hơn nữa còn chết rất thảm.
“Đây là Lý Quân làm?”
Đàm Đài Khinh Vũ không thể tin.
“Đúng vậy, điện chủ giết minh chủ Thiên Đạo Minh rồi đuổi theo Phàn trưởng lão.”
Lúc này, Đàm Đài Khinh Vũ đứng sững, trong lòng dậy sóng.
...
Kinh thành, thương hội Long Ngâm.
Lý Quân đứng trước cổng, trong lòng không ngừng cảm thán.
Hắn mới rời thế tục tới Di Tích Cấm không lâu, nhưng lần trở về này lại như cách biệt bao nhiêu năm tháng.
Khi thấy Lý Quân, lính gác cửa lộ vẻ vui mừng, định vào báo nhưng lại bị Lý Quân ngăn lại.
“Tôi tự vào trong gặp lão đầu, các người cứ canh gác đi.”
“Rõ.”
Lính gác không dám trái.
Lý Quân đến sân sau.
Nạp Lan Long Hiên đang ngồi trên ghế mây uống trà, bên cạnh là đại trưởng lão chiến bộ Trung Vực Tô Vạn Lý.
Cạnh Tô Vạn Lý là một bóng hình xinh đẹp, tuổi khoảng mười tám, dáng cao, gương mặt thanh tú.
“Choang.”
Khi thấy Lý Quân, tách trà trong tay Tô Vạn Lý rơi xuống.
Nạp Lan Long Hiên tỏ vẻ không vui: “Đây là bộ đồ pha trà cao cấp, một tách ngàn tệ...”
Ông bỗng dừng lại, ngây người nhìn Lý Quân.
Lý Quân vội bước lên, quỳ lạy.
“Sư phụ, đồ nhi đã trở về.”
Lúc này, Nạp Lan Long Hiên mới sực tỉnh, đứng dậy đỡ Lý Quân.
Tô Vạn Lý cũng kích động: “Cậu đã về rồi? Người bình thường đến Di Tích Cấm phải mười mấy hai mươi năm mới về, sao cậu lại nhanh vậy? Không bị thương chứ?”
Tô Vạn Lý nhìn Lý Quân, thấy khí tức bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tô trưởng lão, ông mong tôi sống tốt chút không được à? Tôi đã đại sát tứ phương ở Di Tích Cấm, còn thành lập Chiến Long Điện ở khu vực thứ nhất, lần về này là để đón sư phụ đến Di Tích Cấm chủ trì lễ thành tập môn phái.”
Nghe vậy, Tô Vạn Lý giật mình.
Lý Quân đến Di Tích Cấm mới bao lâu, đã lập thế lực ở khu vực thứ nhất.
Tự lập môn hộ ở Di Tích Cấm không tầm thường.
Tiểu tử này quả nhiên yêu nghiệt.
Nạp Lan Long Hiên cười to: “Không hổ là đồ nhi của ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất