“Điện chủ, nếu ngài muốn xây dựng Chiến Long Điện trên nền di chỉ Hoàng Tuyền Tông, thuộc hạ cũng muốn góp một phần sức lực.”
Chu Ưng Tuyết lên tiếng.
Nếu so về thực lực, có lẽ thương hội Bạch Nguyệt không bằng những siêu thế lực trong Di Tích Cấm, nhưng xét về tài lực và vật lực thì cực kỳ khủng bố, tuyệt không kém cạnh.
"Được, ông cũng đi cùng tôi.”
Rất nhanh, mấy người đã trở lại di tích Hoàng Tuyền Tông.
Hiện ra trước mắt chỉ còn là một bãi phế tích, những ngôi nhà được xây dựng lên lần trước, nay đều bị phá hủy sạch.
Chẳng bao lâu sau khi mấy người Lý Quân đến, người của Loạn Thần Tông, Danh Kiếm Sơn Trang và Kiếm Tông cũng kéo đến.
Mênh mông cuồn cuộn, lần này đội ngũ lớn gấp mười mấy lần so với lần trước, ba tông môn lớn coi như dọn cả nhà đến đây.
"Bái kiến điện chủ."
Người của Danh Kiếm Sơn Trang, Loạn Thần Tông và Kiếm Tông chia thành ba hàng ngũ, đồng loạt đứng ngay ngắn cúi chào Lý Quân.
Tiếng hô đồng thanh, vang dội, rắn rỏi.
Tiếng hô vang vọng giữa núi rừng, khí thế ngút trời.
Ngay cả Mộc Tinh cũng chấn động trước cảnh tượng này.
Bà ấy có thể thấy rõ thấy rõ sự kính sợ và cuồng nhiệt dành cho Lý Quân trong mắt những người này.
Một mình Lý Quân quét sạch các môn phái, chém giết khắp nơi.
Đệ tử ba phái sớm đã tôn anh như thần minh.
Thấy những bóng người chỉnh tề cung kính trước mắt, ngay cả Lý Quân cũng bất giác siết chặt nắm đấm, lòng dậy sóng.
Anh lớn tiếng: "Thấy đống phế tích này chứ? Ở đây, chúng ta sẽ lập nên huyền thoại của chính chúng ta."
"Điện chủ muôn năm!"
"Muôn năm…"
Không biết ai hô một tiếng, tức thì tiếng "muôn năm" vang dội tận mây xanh, như tuyên bố với toàn bộ Di Tích Cấm về sự hiện diện của bọn họ.
…
Cùng lúc đó, trong một tòa lầu gác ở sân sau nhà họ Nhậm.
Nhậm Vấn Tiêu đang trò chuyện với Nhậm Nhã Quỳnh.
Chỉ thấy Nhậm Vấn Tiêu chau mày thật chặt, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lẽo.
“Thằng con hoang kia không chịu quay về nhà họ Nhậm, lại còn thù hận với nhà chúng ta, ta thấy không cần phải giữ nó lại làm gì nữa. Bây giờ ra tay trừ khử nó là vừa, kẻo sau này nuôi hổ thành họa.”
Một thế lực lớn như nhà họ Nhậm đã nhiều lần ngỏ lời mà đều bị từ chối.
Thằng ranh con không biết điều.
Không có dòng máu Nhậm gia, làm gì nó có được thành tựu như hôm nay?
Nào ngờ Nhậm Nhã Quỳnh, xưa nay vẫn thù địch với Lý Quân, lần này lại lắc đầu phản đối.
"Cha, con thấy vẫn nên thận trọng. Tên Lý Quân ấy xông vào Địa Phủ mang Mộc Tinh ra, không thể biết được thế lực sau lưng hắn lớn cỡ nào. Cha cứ để con điều tra rõ chuyện của Địa Phủ rồi hẵng quyết định cũng chưa muộn.”
"Con luôn cảm thấy, nếu chúng ta hấp tấp ra tay với Lý Quân, e sẽ xảy ra việc chẳng lành."
Nghe Nhậm Nhã Quỳnh nói vậy, Nhậm Vấn Tiêu chỉ cười khẩy: "Dẫu sau lưng nó còn có thế lực thì sao? Muốn lay chuyển nhà họ Nhậm chúng ta là điều không thể."
Vừa dứt lời, một luồng khí thế cực mạnh từ người Nhậm Vấn Tiêu lan ra, như Ma Thần sống lại.
Thấy vậy, Nhậm Nhã Quỳnh giật mình hoảng sợ, cô ta nhìn chằm chằm Nhậm Vấn Tiêu, run rẩy hỏi: "Cha, lẽ nào cha đột phá rồi?"
Nhậm Vấn Tiêu đắc ý cười to.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất