Mộc Tình và Lý Quân ngồi xe trở về phân bộ thương hội Bạch Nguyệt ở Lâm trấn.
Chu Ưng Tuyết báo cáo với Lý Quân: “Cậu Lý, trước khi cậu ra ngoài, có một nhóm người của Địa Phủ chạy ra trước, Tả Thanh cũng bị họ mang đi, thực lực của tôi thấp kém, không dám ngăn cản.”
Lý Quân nghe xong gật đầu.
Lúc đó người đàn ông kia nói, Mộc Tình rất có thể đã bị Liễu Nguyên Hoa mang đi, Lý Quân sốt ruột không kịp nghĩ đến chuyện khác, anh lao thẳng vào trong Địa Phủ.
Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông đó tuy không nói dối, nhưng hắn làm vậy chẳng phải để đánh lạc hướng Lý Quân, tạo cơ hội cho mình chạy trốn hay sao.
“Hời cho ả Tả Thanh đó rồi.”
Lý Quân nghĩ thầm.
Trở về thương hội Bạch Nguyệt.
Lý Quân cho Mộc Tình uống một viên đan dược.
Mấy năm nay ở Địa Phủ, nguyên khí của bà đã hao tổn nghiêm trọng, ban đầu Lý Quân định để Mộc Tình ở đây nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới trở về thương hội Bạch Nguyệt.
Nhưng Mộc Tình sốt ruột muốn gặp con gái.
Đám người họ lập tức lên đường, trở về khu vực thứ nhất.
Tổng bộ thương hội Bạch Nguyệt.
Nghe tin Lý Quân trở về, Hoàng Phủ Hồng Thường lao ra cửa đón.
Nhìn thấy mẹ đứng đó, đôi ánh cô đỏ lên.
“Bịch” cô quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa.
“Mẹ, con gái bất tài, để mẹ chịu khổ rồi.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Mẹ con nhà người ta gặp nhau nên Lý Quân không tiện làm phiền, anh trở về phòng tu luyện.
Trận chiến này khiến Thương Long Quyết của Lý Quân đã đình trệ từ lâu, nay lại như có dấu hiệu đột phá.
Phía bên này, Mộc Tình bình tĩnh nhìn con gái xinh đẹp với vẻ trìu mến.
“Hồng Thường, con và Lý Quân đó, tiến triển đến bước nào rồi?”
Nghe mẹ mình nói vậy, Hoàng Phủ Hồng Thường vội vàng xua tay: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Bọn con chỉ là bạn bè bình thường.”
“Bạn bè bình thường? Thực sự là bạn bè bình thường sao?”
Mộc Tình là người từng trải, sao lại không nhìn ra tâm tư nhỏ của con gái.
Bà cười trìu mến, xoa tay con gái.
“Lý Quân là một người tốt, con nhất định phải nắm bắt cơ hội, con gái phải chủ động một chút, sớm gạo nấu thành cơm.”
“Hay là tối nay con lấy lý do cảm ơn cậu ấy cứu mẹ, mời cậu ấy uống rượu, rượu say làm loạn...”
“Mẹ!”
Hoàng Phủ Hồng Thường vội vàng đỏ mặt ngắt lời mẹ.
“Con là con gái… con gái sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy.”
“Được rồi, mẹ không nói nữa, nhưng mà tự con phải biết nắm bắt đó.”
Mộc Tình cười lắc đầu.
Hoàng Phủ Hồng Thường xoa cằm.
“Người tu luyện như Lý Quân, sợ là rượu cũng không có tác dụng, hay là bỏ… thuốc?”
Nhìn con gái đỏ mặt chống cằm, Mộc Tình như thấy bản thân thời trẻ.
Bao nhiêu năm qua, bà đã mơ thấy cảnh tượng này biết bao nhiêu lần, hôm nay cuối cùng cũng trở thành hiện thực, tất cả là nhờ Lý Quân giúp đỡ.
Nghĩ đến Lý Quân, vẻ mặt Mộc Tình lại không khỏi lo lắng.
Lý Quân đã giết người của Thánh Môn, sợ là sau này hắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù tàn khốc của bọn họ.
Mộc Tình đi ra từ nơi đó, bà biết rõ Thánh Môn mạnh như thế nào.
Địa Phủ chỉ là một thế lực dưới trướng Thánh Môn mà thôi.
Mặc dù thực lực của Lý Quân mạnh, nhưng khi Thánh Môn kéo tới, liệu hắn có thể giành chiến thắng như hôm nay không?
Mộc Tình lắc đầu.
Quá khó!
Trừ khi Lý Quân cũng trở thành một thành viên của các thánh địa thì mới có thể chống lại Thánh Môn.
Cậu ấy đã cứu mạng bà, vậy thì bà sẽ giúp hắn một lần.
Chỉ trong nháy mắt, Mộc Tình đã đưa ra quyết định.
Bên kia, Lý Quân lấy ra mấy viên linh thạch, bắt đầu toàn lực luyện hóa.
Linh khí của linh thạch rất dồi dào, sau khi lấy ra chúng sẽ tự động tỏa linh khí.
Nhưng lúc này, linh khí tỏa ra đều bị Lý Quân hút vào trong cơ thể, không để lãng phí.
“Thương Long Quyết tầng thứ mười một, chính là hôm nay.”
Ánh mắt Lý Quang lóe lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất