“Kế hoạch mấy trăm năm của Thánh Môn chúng tôi bị hủy hoại vì cậu, cậu đúng là tội ác tày trời, bây giờ lập tức quỳ xuống tự phế võ công, theo tôi đến trước Thánh chủ chịu tội.” 

 

“Nếu không tôi giết cậu dễ như bóp chết một con kiến.” 

 

Ông lão với vẻ mặt cao ngạo, hoàn toàn không để Lý Quân vào mắt. 

 

Lý Quân cười lạnh, cương khí cuồn cuộn trên người cương khí. 

 

Thật ra Trương Tể và Liễu Nguyên Hoa trước đó quá yếu, ông lão này mới miễn cưỡng được coi là một đối thủ xứng tầm. 

 

“Tôi bảo cậu quỳ xuống, cậu không nghe thấy sao?” 

 

Ông lão lại lên tiếng, khí thế đáng sợ áp bức ập đến, trên không trung nổi lên một cơn gió lớn. 

 

Bên cạnh, sắc mặt Mộc Tinh thay đổi liên tục, lộ ra vẻ hoảng sợ. 

 

“Xong rồi! Người của Thánh Môn mấy chục năm mới đến đây một lần, không ngờ lại đúng lúc Lý Quân đụng phải, thời gian này cũng quá trùng hợp rồi.” 

 

“Tại sao lại đúng vào lúc bàn giao tân và cựu Phủ chủ mà đến cứu mình, lần này cả hai người đều phải chết ở đây.” 

 

Mộc Tinh biết rõ sự khủng khiếp của những người ở nơi đó, dù Lý Quân rất mạnh, nhưng bà ấy cũng không cho rằng anh có thể chiến thắng ông lão kia. 

 

Lý Quân cười lạnh lùng: “Bảo tôi quỳ xuống ư, ông là cái thá gì? Lão già không biết sống chết, bây giờ ông lập tức quỳ xuống dập đầu cho tôi, tôi có thể để lại cho ông một cái xác nguyên vẹn.” 

 

Nghe vậy, trong lòng ông lão dâng lên sự phẫn nộ. 

 

“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!” 

 

Nói rồi, ông ta bước lên một bước, từng đóa lửa đen bao quanh cơ thể ông ta bùng cháy dữ dội, giống hệt công pháp của Trương Tể, nhưng uy lực lại không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. 

 

“Vì cậu không chịu chủ động nhận tội, vậy tôi đành phải ra tay phế cậu vậy.” 

 

Lời nói vừa dứt, ngọn lửa như thủy triều cuộn trào về phía Lý Quân. 

 

“Cũng không sợ gió lớn thổi bay lưỡi sao.” 

 

Giọng nói đầy vẻ đùa cợt của Lý Quân vang lên. 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh đao trực tiếp chém ra. 

 

“Cậu nghĩ tôi là một phế vật như Trương Tể ư? Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn ngăn cản tôi ư, nằm mơ giữa ban ngày!” 

 

Lời nói của ông lão vừa dứt, ngọn lửa đen hóa thành hỏa long gầm thét. 

 

Trong mắt ông ta, một con kiến hôi như thế này lại dám vọng tưởng đối đầu với mình, thật là nực cười.

Ngọn lửa màu đen biến thành con rồng vô cùng dữ tợn, sống động như thật, sau đó lao thẳng về phía Lý Quân. 

 

Lão giả nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt không khỏi nở nụ cười đắc ý: “Thứ giun dế mà cũng dám chống đối, đi chết đi!” 

 

Ngọn lửa rừng rực ùn ùn kéo tới, muốn thiêu Lý Quân thành tro bụi. 

 

Bị ngọn lửa này thiêu đốt chỉ có con đường chết. 

 

Lão giả vô cùng tự tin với thực lực của bản thân. 

 

Mộc Tình ở bên cạnh hô lên, vẻ mặt trắng bệch. 

 

Hi vọng thoát thân ngay trước mắt, lẽ nào lại bị dập tắt? 

 

Chàng trai trẻ này xuất sắc như vậy, vì cứu mình mà bỏ mạng ở đây, thật đáng tiếc. 

 

Ngay khi con rồng kia sắp nuốt chửng Lý Quân, đột nhiên một đốm trắng xuất hiện giữa ngọn lửa, đốm trắng đó phát nổ rồi hóa thành một luồng đao quang chói lọi. 

 

Đao Xuân Lôi. 

 

Một đao chém xuống, sấm sét nổ vang. 

 

Hắc Long bằng ngọn lửa đen lập tức bị nổ thành phấn vụn. 

 

Tan biến trong không trung. 

 

Lửa rơi xuống như một màn pháo hoa nở rộ. 

 

Không chỉ vậy, thế đao không hề giảm mà chém thẳng về phía lão giả. 

 

“Ầm!” 

 

Lão giả bị đao quang chém bay về sau, lùi bảy – tám mét mới đứng vững, ánh mắt lão ta đầy vẻ kinh hãi. 

 

Đòn tấn công của lão không chỉ bị Lý Quân phá vỡ mà đao quang của đối phương còn khiến khí huyết sôi trào, suýt nữa đã phun ra một ngụm máu. 

 

Sao có thể? 

 

Lúc này, trên mặt lão giả là vẻ không thể nào tin nổi, lão nhìn chằm chằm Lý Quân. 

 

Lúc này mới phát hiện mình đã xem thường đối phương, cho dù thực lực của lão đã gần tới cảnh giới đó nhưng vẫn không phải đối thủ của Lý Quân. 

 

Mộc Tình trợn tròn mắt, bà vốn cho rằng Lý Quân khó mà đỡ được một chiêu của lão giả, không ngờ cậu ta lại chiếm ưu thế. 

 

Liễu Nguyên Hoa nằm ở đó, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. 

 

Lệ trưởng lão bị tên tiểu tử này đánh lui, hắn trông cậy vào Lệ trưởng lão sẽ trả thù cho mình, nhưng mộng tưởng này đã tan vỡ. 

eyJpdiI6IkYzZjU2a0ZzQ2NHekxueGo2N2lJYUE9PSIsInZhbHVlIjoibGoxTXlGcnJVSGlLSjE2SWZGUG9jY09hc1FlcUl4SkNoakNRZGJCcVcxWGNBZ1Jwc3lsMExcL2E2VlViOHJqaU0iLCJtYWMiOiI5ZGY0ZmYzMjdlNTVhZGFjMzc3Mzc4NzA4NDdkMmY0NTJhMTk5YWI3MDMzZTQzYjZjMzY1YTM2YmMwYmEzYWZmIn0=
eyJpdiI6Im5TRUI0T2k5U29nZFZaVE5wRFBTQVE9PSIsInZhbHVlIjoiME9rcWlPVVBHTlZVQW1sTjZ5NDF0a0UrYit2ZFBDSktCc3cxVXNHMFwvOFpxS3B6aWlJcE5sdUZIY1htakhoaHlrQjBXM1QwXC9NcUU4M3pcL2Z0ZHhIN2hzNkErcjc4aG5FUEJLXC82VkdSUktNMlRUejJxWFpWamlyUFZ4QnNXS0Z2Qm9DWWdNQ1NDQnRJODhlc2tSQnl5UVJUekFBUXBEM3hYRmpSQStRYlNTT2lxVTMzZGI1TlFWeTVRMWtaZ1hkQ2c3NEc3dEQ4aGRaVGlBS3VKZ25NM0d2R2l5RmVxdzR3QXFmbzlmREJOa21OdGtrSVBSb3R5S1wvT3NXa096M2kwYko4dGY5QWNQRDd4ZWVxdzlMY0NScDBFRWZuYUdPOVFxN2ljdmY4YVpGNWM0TlhNZ3paaDhtZlRpb2xcL2Q3TUE5d2F5b3RuTzFGQmVYb0ZtWGMrWnBtblpNSVdRcmVCQ0JtSVMwZzVNbXVmUWkwR1JrUkhCSUU5TjNQN3dmYlRQYnA0Mm0yeFhKK2I5VUdOdmNPNUNHQT09IiwibWFjIjoiZmVhNTIyZmRiMzA4MmFlMTQ3NTZlNjgzNzUyYmU3ODQxOWEyNGNhNTY2Nzg0MGFhMjNiYTA1YjM2NTlkMjMyNiJ9

Trong lòng Liễu Nguyên Hoa gào thét.

Ads
';
Advertisement
x