Nhưng khi anh đi ngang qua bọn họ, một bóng người bất ngờ tấn công anh.
Một luồng gió mạnh kèm theo tiếng xé gió nhắm thẳng Lý Quân.
"Này, đứng lại cho ta.”
Người ra tay chính là người họ Lý.
Vừa rồi ở bên trên, Lý Quân bảo Gia Cát Lạc Tài cút ra ngoài, khiến cho người họ Bạch cực kỳ khó chịu.
Bởi vì lúc đó Hạ Hầu Truy ở đó nên bọn họ mới không ra tay.
Bây giờ Hạ Hầu Truy không ở bên cạnh, Lý Quân lẻ loi một mình, và người họ Bạch thấy đây là một cơ hội hoàn hảo để giết chết Lý Quân.
Sát khí trên người Lý Quân bùng nổ.
Anh xòe tay ra, tung một chưởng đánh lại, đòn của người họ Bạch bị cắt đứt.
Lý Quân dừng lại, ánh mắt sắc lẹm: “Dám đánh lén ta, chán sống rồi à?”
Người họ Bạch hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, bước về trước mấy bước, lạnh lùng nói: “Lý Quân, ngươi giết em trai của minh chủ Liên Minh Tu Luyện giả, còn dám vô lễ với Gia Cát đại nhân, tội đáng chết vạn lần.”
“Lúc nãy có Hạ Hầu Truy bảo vệ ngươi, bây giờ không có người che chở cho ngươi, đụng phải ta thì do mạng ngươi xui thôi.”
Nghe vậy, Lý Quân mới nhớ ra lúc Gia Cát Lạc Tài cản đường của mình, người họ Bạch này đứng ở phía sau Gia Cát Lạc Tài.
Bây giờ Lý Quân đang vội tìm kiếm cơ duyên, đối phương lại dám cản đường của anh, làm mất thời gian của anh, làm anh nỡ mất cơ hội tốt.
Nhưng nhìn thái độ này của đối phương, hiển nhiên sẽ không tránh đường.
Vậy thì tốc chiến tốc thắng, giết chết đối phương.
Người họ Bạch thấy Lý Quân biến sắc, còn tưởng Lý Quân sợ hãi.
Ông ta đắc ý nhìn Lý Quân, gằn giọng nói: “Lý Quân, ngươi có biết bây giờ đầu của ngươi rất đáng giá không? Chỉ cần giết chết ngươi, cầm đầu của ngươi đến trước mặt minh chủ của ta, ta sẽ lập công lớn.”
“Có trách thì trách vận khí của ngươi đen đủi, gặp phải ta thì hôm nay là ngày chết của ngươi.”
“Muốn đầu của ta?”
Sát ý trên người Lý Quân ngưng tụ lại, rồi bộc phát.
Anh đang gấp nên không rảnh đôi co với đối phương.
Tám bóng chân long xuất hiện, hóa thành tám trường long phong nhận.
“Muốn lấy đầu ta, ngươi cũng xứng!”
Dứt lời, Lý Quân điều khiển tám trường long phong nhận xông lên.
Cường khí nổ tung, cắt đứt mọi thứ.
Người họ Bạch tỏ ý thương hại, khinh thường nói: “Đối với ta thì ngươi chỉ là một con kiến mà thôi, cho dù ngươi có thể giết chết Vũ Văn Liệt thì vẫn không đủ tư cách, chết đi!”
Người họ Bạch hét lớn, hơi thở khủng bố ngưng tụ lại, đón đỡ trường long phong nhận.
Hai bên va chạm với nhau.
“Ầm!”
Dư âm mạnh mẽ bộc phát, năng lượng trào dâng.
Dòng khí của người họ Bạch rách nát, một trường long phong nhận chém xuống.
Ông ta vội lùi về sau, nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay bị cắt một rãnh sâu, máu tươi nhỏ giọt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất